Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 7: Không khí đột nhiên yên tĩnh




Editor: ÓcCá

Hiện tại Tang Niên nghe xong lời này đầu liền muốn nổ tung, khi biết rõ bọn họ đã làm gì, mới vừa rồi cậu lại quát to với ai, Tang Niên thật muốn khóc: "Lão đại xem TV đi, xem TV ---!"

Lục Kiêu khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía TV.

Trên TV, cảnh trong phim cung đấu, một người phụ nữ xinh đẹp mặc phượng bào lộng lẫy chói mắt đang ngồi trên ghế cao đang vung tay áo lên, nổi giận nói với mấy người quỳ trên mặt đất: "Một đám phế vật! Kéo hết ra ngoài đánh chết cho bản cung! Loạn côn đánh chết ---!"

Cậu trai Tang Niên vừa thành niên đang trốn phía sau Lục Kiêu liếc trộm TV vừa đúng nhìn thấy một màn này, cúc hoa lập tức xiết chặt.

Toàn thân run rẩy, tựa như tiểu thái giám đang quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi ròng ròng, bị kéo xuống một cách không hề thương tiếc, chính là cậu vậy.

Đánh chết cậu cũng không nghĩ đến, đại minh tinh gợi cảm xinh đẹp trên thảm đỏ quốc tế, phong quang vô hạn trên TV lại là người phụ nữ khóc lóc om sòm trong phòng vừa nãy.

Thấy cảnh này, thân thể Lục Kiêu cũng có chút cứng lại.

Lý đại gia của phòng thu phát liền vỗ đùi cười to: "Ha ha ha làm rất tốt! Phải trừng trị bọn họ như thế!"

Chàng trai tộc Tạng Trát Tây: "Hì hì, vợ thật là ngầu quá đi!"

Lục Kiêu: "..."

Tang Niên rơi lệ đầy mặt: "..."

Trát Tây đang đắm chìm trong tuyệt thế mỹ nhân yêu quý nhà mình, đột nhiên thấy ánh mắt của đội trưởng bọn họ quét tới.

Trát Tây đang vỗ tay liền yên lặng để xuống; "Sao, sao vậy đội trưởng...?"

Lục Kiêu: "Ai là vợ của cậu?"

"Hả, a...??"

Trát Tây ngây ngốc, bình thường lão đại bọn họ nói năng nghiêm túc thì cũng thôi đi, nhưng loại nói đùa này mà cũng không hiểu thì thật quá out rồi, muốn cậu giải thích thế nào đây.

Lục Kiêu cũng không chờ cậu ta giải thích, trực tiếp lướt qua người cậu.

Tang Niên tranh thủ thời gian lật đật chạy theo.

Trên lầu.

Lục Kiêu cầm cái túi da có ký hiệu H ở trên xốc lên, một đống đồ vật rơi lốp bốp trên mặt bàn, hộ chiếu, son môi, bóp da, kem chống nắng, rơi ra cuối cùng chính là, hai miếng --- băng vệ sinh.

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Sắc mặt Tang Niên bối rối.

Lục Kiêu làm lơ hai miếng đồ màu hồng, lại cầm hộ chiếu của cô lên.

Theo điều tra trước đó, thân phận tin tức là thật.

Suy cho cùng Tang Niên chỉ là một chàng trai mới thành niên, ở loại địa phương này mà có một nhân vật như vậy tới, còn là đại minh tinh mà hắn thích, trong lòng vừa bất an vừa xao động.

Hắn lầm bầm nói: "Lão đại, hiện tại em đã hiểu ra ý của cô ấy nói trước đó, cô ấy đúng là một đại minh tinh, mọi người đều biết, thì làm sao cô ấy lại đi làm loại chuyện chụp lén kia được!? Đa số toàn loại người thiếu tiền mới có thể ---"

"Đủ rồi."

Lục Kiêu ngắt lời cậu, im lặng rồi trầm giọng nói: "Tôi cũng không quen cô ta, chúng ta cũng không thể vì thân phận của cô ta mà lơ là, ai cũng có khả năng ---"

"Tài sản của cô ấy có đến chín chữ số."

"Im miệng, đây không phải vấn đề tiền bạc!"

Cái này xác thực không phải vấn đề tiền bạc, có số ít người làm những chuyện này hoàn toàn do nước ngoài sắp xếp vào, nhưng tuy là như vậy, Lục Kiêu cũng không thể không thừa nhận, đích xác cô không có động cơ.

Ăn được uống tốt, hưởng thụ tiêu chuẩn đối đãi cao, có danh có lợi, đây là kiểu người sung sướng nhất, làm sao lại đi làm loại chuyện đó?

Lục Kiêu nhíu mày, ánh mắt nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ.

Tang Niên thì đang vô cùng hoang mang, bởi vì vừa rồi cậu đã hung dữ với cô.

Trách không được lúc ấy cậu cảm thấy nhìn rất quen mắt, nhưng ai có thể đoán được, cô sẽ đến một chỗ không hề có dấu chân người thế này đâu!?

Nhưng tới thì tới đi, ai có thể nghĩ trên TV cô dịu dàng xinh đẹp, khí chất xuất chúng sẽ chửi bới giống như một người đàn bà đanh đá chứ!?

"Lão đại, chúng ta thả cô ấy ra đi."