Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 8: Cô đúng là nhị đại gia không thể trêu chọc




Editor: ÓcCá

Tang Niên yếu ớt nói.

Cũng không phải bởi vì thân phận của cô, mà bởi vì bọn họ thật sự có thể đã nghĩ oan cho cô.

Phạm vi người hiềm nghi chạy trốn rất lớn, còn là đội gây án.

Khi Lục Kiêu thu lại tầm mắt, cầm giấy chứng nhận thân phận và đồ đạc của cô bỏ từng cái vào lại trong túi của cô.

Cuối cùng là điện thoại di động.

Lúc cầm lên sơ ý chạm đến màn hình điện thoại di động, màn hình khóa bỗng nhiên phát sáng.

Ảnh chụp chiếu vào tầm mắt của anh, tay hơi khựng lại.

Tang Niên trông thấy điện thoại sáng lên vô ý thức nhìn qua, Lục Kiêu nhấn tắt rồi trực tiếp ném điện thoại vào trong túi xách của cô.

Đem túi đưa cho hắn, mình thì dẫn đầu đi ra ngoài, trong miệng quăng ra một câu: "Đừng có lại đụng vào đồ đạc của cô ta."

Tang Niên đáp dạ.

Có điều cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại trong túi xách, vừa mới nãy, lão đại nhìn thấy cái gì vậy? Sao biểu tình tựa hồ có chút vi diệu...?

Ôn Huyền ở ngay tại lầu hai.

Lầu một dùng để xử lý các loại công việc, lầu hai có phòng nghỉ, hiện tại cô chính là bị khóa ở trong đó.

Khi Lục Kiêu đi lên, cửa vừa mở ra, đã nhìn thấy cô mặc y phục tộc Tạng màu đỏ rộng rãi ngồi dựa trên bệ cửa sổ, một chân trần giẫm lên giường, một chân gác trên bệ cửa sổ, trong tay cầm điếu thuốc đang phì phò nhả khói.

Hình dáng kia, y như nhị đại gia không thể trêu chọc.

Trong phòng khói thuốc mù mịt.

Lục Kiêu vừa đi vào liền nhíu mày, đưa tay lên phất phất, Tang Niên thì ho khan.

Ai ôi, vị đại minh tinh này hút thuốc nhiều thật, không, chính xác mà nói tại sao cô lại hút thuốc, trên internet khi truyền thông phỏng vấn không phải lúc nào cô cũng ngọt ngào vui vẻ, dịu dàng gợi cảm hay sao?

Như thế nào lúc một mình thì là cái dạng này.

Ôn Huyền thấy bọn họ đi vào, vẫn tiếp tục hút thuốc, mí mắt không thèm nâng lên, chỉ là trong hơi thở khẽ tràn ra một tiếng hừ lạnh nhàn nhạt.

Trong lòng đã biết rõ chuyện gì xảy ra.

Lục Kiêu đi tới trước mặt cô, vươn tay, Tang Niên lập tức đưa túi xách của cô tới.

Lục Kiêu có một nói một, có hai nói hai, nếu như anh làm sai sẽ không chối bỏ mà lập tức thừa nhận, nếu như không làm sai, anh cũng sẽ dựa theo quy định đến làm.

"Đây là túi xách của cô, đi ra đi, hiện tại sẽ không hạn chế tự do của cô nữa."

"A, đừng nha, tôi chính là người bị hiềm nghi, tiếp tục giam giữ tôi nha."

Cô liếc mắt nhìn anh, bộ dáng lười biếng vênh váo châm chọc.

Lục Kiêu mặt mày anh tuấn, anh nhìn cô, vẻ mặt không thay đổi: "Tôi biết cô tức giận trong lòng, nhưng đây là công việc của chúng tôi."

"Ồ!? Vậy anh cởi quần áo của tôi, thay bằng cái này cũng là công việc của anh à?"

Cô túm lấy cổ áo y phục rộng rãi hiện tại trên người mình.

CMN.

Tang Niên trợn tròn mắt.

Lão đại thay đồ cho cô ấy?? Lão đại thay quần áo cho một đại minh tinh?? Vậy chẳng phải đã...thấy hết?

Tang Niên đột nhiên phát hiện một chuyện lớn siêu cấp, trong lúc nhất thời đáy lòng quả thực khó mà bình tĩnh.

Vài giây sau, Lục Kiêu nhìn thoáng qua Tang Niên.

Tang Niên lập tức ho khan, ngượng ngùng quay người đi ra ngoài trước.

Vẫn không quên tiện thể đóng cửa.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Bên ngoài có khói bếp tỏa ra, hoàng hôn buông xuống, ở nơi xa có thể nhìn thấy dãy núi kéo dài và mặt trời lặn, nhan sắc đặc biệt rực rỡ, tựa như một bức tranh vô cùng quý giá, thể hiện được sự nổi bật của phong cảnh Tây Tạng vô cùng tinh tế.

Ánh sáng vàng kim theo song cửa sổ chiếu vào.

Anh đi từng bước một tới gần cô, cúi người, sống mũi người đàn ông cao thẳng, bị ánh sáng hoàng hôn chiếu vào tạo thành một cái bóng.

Đôi môi nhấp nhẹ, chiếc cằm kiên nghị.

Thành thục, lạnh lẽo, không thể xâm phạm.

Anh gằn từng chữ: "Vị tiểu thư này, tôi không cần biết cô là người nào, hay thân phận gì, chúng tôi làm hết thảy đều chiếu theo quy định, mặc dù tôi nói cô tự do, nhưng trong lòng cô không phải cũng hiểu rõ sao, cô đang bị thương, nếu chúng tôi muốn bắt cô lại, thì dễ như trở bàn tay."