Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 42: Hãy tin anh, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em




Trên xe:

Hạ vẫn không nói gì, khuôn mặt buồn rầu, sắc lạnh, cô cho Lâm cảm giác khác hẳn với lúc nãy, Hạ lúc này không còn là một cô bé ngây thơ, vui vẻ nữa, khẽ thở dài, khiến Lâm khá lo lắng:

Em sao vậy? Sao lại thở dài vậy?

Không! Chẳng có gì cả?

Khẽ xoa đầu Hạ như một cô bé:

Lại nói không rồi!

Anh thôi đi!

Em sao vậy?

Em không thích!

Lâm không muốn hỏi thêm gì nữa, chiếc xe phóng thật nhanh về nhà:

Cẩn thận đó em!

Không cần! Em đâu phải là con nít chứ!

Không phải là con nít, nhưng tính cách thì y như con nít vậy?

Sao lại thế? Anh nói gì cơ?

Hạ ném cái túi vào ngực anh:

Đó! Đó mỗi khi nổi giận lên là đùng đùng như vậy không con nít thì gì chứ?

Không thèm nói chuyện, Hạ vội đi vào nhà, leo lên phòng, định mở cửa phòng mình, Lâm kéo Hạ lại:

Sao vậy? Em hơi mệt, em muốn nghỉ ngơi chút!

Không!( Vẫn nắm chặt tay Hạ, nhìn Hạ bằng một đôi mắt say sưa, Lâm không nói gì)

Anh sao vậy? Buông tay em ra đi!

Không! Anh sẽ không buông tay em đâu:

Anh muốn gì đây?

Lâm khẽ kéo sát Hạ lại, ôm nhẹ nhàng lấy Hạ, khẽ vuốt mái tóc Hạ:

Anh không muốn gì cả, anh chỉ cần em!

Câu nói có chút chân thật đầy tình cảm này, nhưng câu nói này không để Hạ thay đổi suy nghĩ của mình, vội đẩy Lâm ra:

Tào lao! Anh về phòng đi! Em về dây!

Ừm!

Lâm cười khẽ không nói gì, anh bế phốc Hạ lên, bị bất ngờ bế phốc lên, Hạ không ngừng kêu lên:

Anh buông em ra! Anh muốn làm gì đây?

Lâm vẫn nụ cười trên môi, không nói gì khẽ đạp nhẹ cái cửa, bế Hạ vào phòng, cảnh tượng giống như một chàng hoàng tử bế công chúa vậy, rất nhẹ nhàng, rất lãng mạn. Khẽ để Hạ nằm trên giường, Lâm nhìn Hạ bằng một ánh mắt say sưa, trìu mến, nhẹ nhàng:

Anh nhìn gì vậy?

Câu nói của Hạ khiến Lâm có chút giật mình:

Nhìn em!

Hạ luôn tỏ ra thờ ơ, nhưng với câu nói này của Lâm, trên đôi môi đã chớm nở một nụ cười như một nụ hồng nhỏ, nhưng rất nhẹ nhàng, cố giấu đi cảm xúc thật của mình. Lâm trong phút chốc ngây người ra đã nhổm người lên hôn nhẹ vào môi cô, một nụ hôn nhẹ nhưng rất ấm áp.

Anh!

Hạ có chút ngượng ngùng, khẽ cắn nhẹ đôi môi, càng làm nó trở lên căng mọng rất tự nhiên:

Anh về phòng được chưa? Em buồn ngủ rồi, em muốn ngủ!

Ok vậy em cứ ngủ đi!

Nhưng anh!

Đừng để ý tới anh!

Sao được chứ? Anh ngồi đó sao em ngủ được chứ? Anh mau về đi!

Sao! Em không ngủ được khi anh ở đây sao?

Ừm tất nhiên!

Nhưng sao lại?

Không nhưng nhị gì sất anh về phòng đi! Em đi ngủ đây!

Hạ nằm xuống giường kéo cái chăn lên:

Ừm! Nếu anh muốn ngủ với em thì sao?

Lâm kéo cái chăn lên, chui vào bên trong, cánh tay ôm lấy Hạ;

Anh muốn làm cái gì đây, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao?

Suỵt! Em yên lặng đi! Anh muốn ngủ một chút! Em đừng làm ồn đó!

Anh!

Hạ quay người ra đối diện với Lâm, nhìn thẳng vào mắt Lâm, lật chăn lên, Hạ giật tay Lâm ra:

Được vậy anh cứ ngủ ở đây đi, em xuống phòng khách ngủ!

Hạ nhổm dậy định rời đi, Lâm ôm ngang người người đè Hạ xuống, đôi tay chống lên tạo khoảng cách với Hạ:

Anh! Anh muốn làm gì?( Hạ hét lớn)

Em là vợ anh! Anh muốn làm gì em mà chẳng được!

Lâm khẽ luồn tay sâu vào lớp áo Hạ, tay khẽ mân mê khuôn mặt vuốt nhẹ vài cọng tóc:

Anh! Anh đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta!

Thỏa thuận! Em hãy quên cái thỏa thuận giở hơi đó đi!

Anh! Không ngờ anh là một người giở mặt đến vậy?( Hạ bực tức)

Lâm không vì vẻ bực tức của Hạ mà thôi ngừng chêu cô, trái lại:

Trông em giận lên càng đáng yêu hơn đấy, anh thích vẻ mặt này của em!

Anh!

Cố giẫy ra khỏi Lâm, nhưng Lâm luôn giữ chặt làm mọi cách cũng không thể nào rời ra được:

Em rất ngang bướng, nhưng em có biết em càng ngang bướng như vậy thì anh lại càng bị kích thích!

Hạ cố dùng hết sức đẩy mạnh Lâm ra, ngã xuống sàn có vẻ đau điếng:

Em!

Hạ ngồi dậy:

Anh đừng có làm vậy nữa, vì chẳng ích gì đâu! Anh đừng quên thỏa thuận của chúng ta!

Hạ định bước ra ngoài, Lâm lại kéo tay Hạ lại, ôm Hạ từ phía sau:

Tại sao em không tin anh?

Tin anh? Đó là điều không thể?

Lâm có vẻ giận giữ, anh kéo tay Hạ áp sát Hạ vào tường, mắt anh nhìn Hạ:

Anh! Muốn làm gì?

Lâm cố hôn Hạ một nụ hôn mạnh mẽ mặc cho Hạ giãy giụa:

Anh!( Hạ định vung tay đánh anh)

Em muốn đánh anh! Cứ đánh đi!

Hạ không đủ dũng khí, khẽ tụt người xuống, ôm mặt khóc:

Anh! Tại sao anh không buông tha cho tôi chứ? Tại sao anh luôn làm vậy với tôi chứ?

Lâm thấy Hạ khóc lóc, anh cố kéo Hạ vào lòng an ủi, nhưng Hạ vẫn luôn đẩy anh ra:

Không! Đừng động vào tôi!

Em sao vậy?

Vì mỗi lần anh động vào tôi, tôi luôn có cảm giác ghê rợn, một nỗi đau anh không thể hiểu được.

Vậy sao?

Đúng vậy!

Lâm khẽ buông tay Hạ ra, trong đáy mắt tràn đầy sự đau đớn:

Cái cảm giác vừa yêu vừa hận một người khiến Hạ rất đau đớn, có một điều mà ngay chính bản thân Hạ cũng chưa xác định rõ đó là cô có yêu người này hay không hay tất cả chỉ là hận anh, ghét anh, người đã mang lại cho cô một cuộc sống đau đớn như vậy:

Được! Anh không ép em, nhưng có một việc anh nhất định phải nói cho em biết!

Khẽ lấy tay gạt giọt nước mắt:

Là chuyện gì?

Lâm khẽ đưa tay sờ lên bụng Hạ, một cử chỉ nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt cảm xúc rất lẫn lộn:

Em! Em đang mang thai con của anh, con của chúng ta!

Con!( Hạ ngây người ra)

Đúng! Con của chúng ta!

Sao lại có thể chứ? Chẳng phải bác sĩ đã nói là em khó có thể có con lại sao?

Đúng! Bác sĩ bảo đây là một kì tích!

Hạ khẽ đưa tay sờ lên bụng, một cảm xúc dâng trào, những giọt nước mắt hạnh phúc bất ngờ lăn trên đôi má, cùng với đó là một nụ cười không biết là hạnh phúc hay chớ trêu nữa khi người đàn ông mà cô luôn muốn thoát khỏi nay lại trở thành bố của đứa con cô. Trong lúc này Lâm chỉ còn biết ôm chặt Hạ, anh muốn dùng tấm chân tình này để cô có thể cho anh một cơ hội bù đắp mọi đau đớn tổn thương mà anh đã từng mang lại cho Hạ:

Đừng khóc! Em đừng khóc!

Lâm khẽ lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt Hạ:

Em! Hãy cho anh, cho anh một cơ hội, hãy tin anh một lần, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em!.

Lâm nhìn vào mắt Hạ, Hạ có thể cảm nhận được sự chân thành qua ánh mắt này, ánh mắt rất chân thật, trầm ấm:

Tin anh đi! Tin anh một lần thôi!

Hạ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái nhưng với Lâm chỉ cần như vậy là được rồi, ôm trầm lấy Hạ, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ tràn ra mặc cho Lâm có kìm lại:

Cảm ơn em! Cảm ơn em nhiều lắm! Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, chắc chắn đó!

Hôn nhẹ lên môi Hạ, một nụ hôn nồng ấm, nóng bỏng đó cũng là nụ hôn đầu tiên mà Hạ hưởng ứng tự nguyện từ trước tới giờ, không khí trong căn phòng bỗng chốc trở nên ấm áp hơn nhờ tình yêu của hai người.