Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 43: Không! hai người sẽ không bao giờ được hạnh phúc!




Xuống đi!

Sao anh lại đưa em tới đây?

Đi nào!

Kéo tay Hạ bước vào, đây là một nghĩa trang khá lớn, mặc dù là nghĩa trang nhưng nó khá đẹp, mọi thứ đều rất sạch sẽ, sắp xếp rất sạch sẽ, đi theo Lâm đi vào sâu bên trong, bước vào trong, Lâm khựng lại, nhìn về phía đó. Đứng trước một ngôi mộ rất lớn, xung quanh phủ đầy hoa hồng, những bông hồng nở rất đẹp, tươi tắn, bên trên những bông hồng đó là một bức ảnh, một cô gái rất xinh đẹp, dịu dàng, Hạ không thể tin vào mắt mình:

Chị ấy!( Hạ run run)

Giống em! Rất giống em phải không?

Băng di! Anh đến thăm em đây!

Lâm khẽ quỳ gối trước mộ, cánh tay khẽ sờ nhẹ lên những bông hoa, vuốt nhẹ bức ảnh rất nhẹ nhàng, ngồi một chút lặng im không nói gì:

Anh! Anh sao vậy?

Ừm! Cô ấy là Băng Di!

Là chị ấy! Chị ấy rất xinh, phải không?

Băng di! Em biết đây là ai không? Đây là Hạ vợ của anh, em mừng cho anh phải không, cô ấy là người anh yêu, cô ấy sắp làm mẹ của con anh.

Hạ cứ đứng lặng im, không nói lên thành lời, kể từ lần đầu khi nghe Lâm nhắc tới cái tên Băng Di, Hạ luôn tò mò không biết cô gái này là ai, nhưng trực giác nói cho cô biết là đó là người con gái anh yêu nhiều nhất. Ngày hôm nay Hạ được nhìn thấy chị ấy, thấy được tình cảm của Lâm dành cho cô ấy, Hạ thực sự rất xúc động, trong phút chốc Hạ bỗng thấy Lâm thật tuyệt, anh ấy đúng là một người đàn ông chung tình:

Anh! Anh không sao chứ?

Hạ khẽ vỗ vai Lâm vì Lâm có vẻ xúc động:

Ừm! Chắc là em thắc mắc lắm tại sao anh lại đưa em tới đây.

Ừm!

Anh đưa em tới đây là vì anh muốn cho hai người gặp nhau, cho biết mặt Băng Di, băng Di cũng vậy, anh muốn cô ấy sẽ chúc phúc cho chúng ta, chúc phúc cho con của chúng ta.

Ừm! Ra vậy! Em tin chắc rằng chị ấy sẽ chúc phúc cho chúng ta, phù hộ cho con của chúng ta phải không anh?

Em! Băng Di em thấy không, anh và cô ấy sẽ hạnh phúc đúng không?

Anh ý! Từ giờ anh không được bắt nạt em, nếu anh bắt nạt em, em sẽ mách chị Di cho coi!

Xem em kìa, bây giờ em lại còn đem Băng Di ra đây dọa anh nữa!

Lâm kéo sát Hạ lại, nhìn thẳng vào mắt Hạ, khẽ hôn nhẹ lên môi Hạ:

Anh làm cái gì vậy, chúng ta đang ở trước mộ chị Di mà, anh làm vậy không sợ chị ấy buồn sao?

Lâm khẽ đưa mắt nhìn Băng Di, sau đó lại nhìn Hạ:

Anh tin là cô ấy sẽ không buồn đâu, cô ấy luôn muốn anh hạnh phúc mà!

Lâm lại hôn Hạ một nụ hôn dài, Hạ cũng không ngần ngại đáp lại nụ hôn đó. Hai người đang rất hạnh phúc, nhưng ở cách đó vài ngôi mộ, có một ánh mắt đã dõi theo họ từ lâu, khi nhìn thấy hai người hạnh phúc như vậy, ánh mắt rất giận giữ, căm hận, bó hoa trắng đem viếng mộ đã bị giẫm nát không thương tiếc:

Tôi sẽ không để hai người hạnh phúc đâu!

Nhanh chóng xoay người bỏ đi, còn lại chỉ một đóa hoa bị giẫm nát.

****

Ở công ty Lâm, trong phòng họp:

Vậy ý anh thế nào?( Một nhân viên kinh doanh đang nói chuyện với Lâm)

Ừm! Tôi thấy nó khá mạo hiểm, cậu có biết là nếu không thành công thì công ty sẽ gặp rắc rối lớn!

Ừm! Mình biết, nhưng nếu chúng ta không liều thì.. hơn nữa cậu cũng biết là dạo này công hoạt động khá kém, nếu chúng ta không liều thì sớm muộn gì chúng ta cũng phá sản.

Lâm đứng dậy, châm điếu thuốc hút phì phào:

Mình biết chứ! Nhưng..

Nhưng gì! Thôi tùy cậu mình cũng biết vậy thôi, còn quyết định vẫn là ở cậu.

Ừm! Ok mình tin cậu! Cậu cứ làm đi!

Cậu! Ok tớ sẽ cố gắng hết sức.

Bước ra ngoài, anh ta liền chạm mặt Doãn băng:

Chào cô!

Ừm!

Khẽ đưa mắt ra hiệu gì đó, khi người đó bước ra ngoài, Doãn Băng tiến lại gần Lâm, Lâm đang suy nghĩ bên cửa sổ. Doãn Băng khẽ ôm anh từ phía sau:

Anh! Anh sao vậy? Anh đang có chuyện phải suy nghĩ sao?

Không! Không có gì!

Anh! Ok nếu anh không muốn nói thì thôi vậy!

Doãn băng cứ đứng ôm Lâm ở phía sau. Đôi bàn tay khẽ luồn sâu vào lớp áo Lâm:

Không! Em đừng làm vậy?

Lâm khẽ giật tay Lâm ra:

Anh sao vậy? Hôm nay anh lạ lắm!

Doãn băng vẫn không ngừng mân mê, kích thích anh:

Hôm nay anh sao vậy? Anh mệt ư? Nhưng em sẽ khiến anh đỡ mệt hơn ngay bây giờ.

Băng ôm choàng lấy cổ Lâm, khẽ thì thầm vào tai Lâm. Cô cầm tay Lâm đưa vào luồn sau vào sâu bên trong lớp áo mình, cố tình kích thích anh. Lâm không nhìn cô, nhưng Doãn băng từ trước tới giờ không bao giờ biết bỏ cuộc. Khẽ lấy tay mình đẩy Lâm ra bàn, rồi từ từ cởi từng khuy áo, những chiếc khuy từ từ mở ra, khuôn ngực đầy đặn, căng đầy của cô dần hé lộ, chiếc áo rơi xuống sàn một cách nhẹ nhàng, trước mặt Lâm lúc này là một thân hình cực kì quyến rũ, với một thân hình không ai có thể nào ngăn được, kể cả Lâm. Băng kéo tay Lâm sát eo mình. Đôi bàn tay Lâm thực sự rất có ma lực, nó chạm vào tới đâu là người cô như kích thích tới đó. Tưởng chừng như Lâm không thể nào cưỡng lại được nhưng rồi, Lâm bỗng rụt tay ra, đẩy Băng:

Em! Đừng làm vậy!

Anh! Anh sao vậy?

Doãn băng vẫn không bỏ cuộc, kéo anh lại gần hôn anh cuồng nhiệt:

Anh đừng làm vậy với em mà, em yêu anh, em yêu anh!

Em ra ngoài đi!( Lâm đẩy Băng ra hét lớn, hành động mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ làm với cô)

Anh! Sao anh lại đối xử với em như vậy chứ? Vì cô ta phải không?

Lâm không trả lời, nhưng ánh mắt anh cho Băng thấy đó chính là câu trả lời, Băng tức giận lay người Lâm:

Anh nói đi cô ta có gì hơn em, anh nói đi!( băng hét lớn)

Em không giống cô ấy, càng không giống chị em!

Câu nói này của Lâm giống như ngàn mũi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim của Băng, trái tim Băng đang ứa máu, những giọt máu của một cô gái ngốc si tình hết mực. Lâm khẽ lấy cái áo chùm lên người Băng:

Em! Đừng làm vậy nữa, hãy buông tay đi, vì anh sẽ mãi mãi không thể yêu em!

Khẽ vỗ vai nhẹ an ủi Băng, trong tâm trí của Băng lúc này không còn nghe thấy gì nữa, trái tim cô đang bị thương nặng, bộ não cũng vậy dường như nó đã ngưng hoạt động, nước mắt lúc này không còn nghe theo sự điều khiển của bộ não nữa cứ ưa ra không ngừng. Băng trong nước mắt nhạt nhòa nhìn theo bóng Lâm rời đi, Từ trước tới giờ Lâm vẫn rất xa với cô, chẳng qua là cô đánh lừa cảm giác của chính mình bới thứ tình yêu mù quáng. Trong đáy mặt Băng lúc này chợt lóe lên một cơn giận giữ chưa từng có, đôi bàn tay ghì chặt xuống sàn khiến nó trở nên sưng đỏ cả, khẽ gạt đi giọt nước mắt yêu đuối, trong miệng lẩm nhẩm một câu gì đó, sau đó Băng mặc đồ lại, nhanh chóng chỉnh sửa lại trang phục, rảo bước chân ra ngoài, dường như mọi suy nghĩ trong cô đã khác từ đây, lúc này trời bỗng sầm lại một cơn mưa lớn sắp ập tới, hay đó chính là điềm báo cho sự trả thù của Doãn Băng dành cho Lâm và Hạ, những kẻ đã nhẫn tâm đã làm cô đau đớn như vậy.