Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 42: Tàn nhẫn




“Âm u quá!!” Ninh Chiêu Nhiên để lộ vẻ mặt ghét bỏ, nàng không thích tiếp xúc với những nơi như thế này, vừa âm u vừa lạnh lẽo, rõ ràng chẳng có gì hết, nhưng nó vẫn khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Nghĩa trang chưa từng được tu sửa, tấm bảng ngay cửa chính trải qua không biết bao nhiêu mùa mưa nắng, màu sắc loang lỗ nhiều chỗ, càng khiến nghĩa trang này có thêm mấy phần thê lương.

Sở Lương Âm bước vài bước lên bậc thang, giơ tay gõ cửa, một lát sau, từ bên trong truyền đến tiếng bước chân chậm chạp lề mề, có thể đoán được đó là tiếng bước chân của một ông già.

Két, cửa lớn đóng chặc đột nhiên được đẩy ra, người trước mắt xuất hiện khiến Sở Lương Âm không khỏi nheo mắt lại.

Người ra mở cửa là một ông cụ, mặc bố y màu xám tro cũ kỹ, cao chừng một mét sáu, bên phải nách chống một cây quải trưởng, vị trí đùi bên phải giấu dưới lớp vải bố dường như trống không, dễ dàng nhận ra, đùi phải của ông ta đã không còn.

Ông ấy khoảng chừng sáu mươi bảy mươi, mái tóc muối tiêu, gương mặt vặn vẹo, giống như bộ mặt đầu lầu trời sinh không thay đổi. Đôi tay mở cửa cũng biến dạng đến dọa người, không thể nhìn ra hình thù năm ngón tay bình thường, tư thái bóp méo kỳ quái.

Ông chậm rãi thu hồi bàn tay mở cửa kia, đầu khớp xương bị biến dạng chèn ép không thấy hình dáng nhìn lướt qua ba người đứng bên ngoài, “Có việc gì?” Giọng nói thô thiển khó nghe, tựa như trong cổ họng dính kẹo cao su vậy.

Sở Lương Âm gật gật đầu, “Chúng ta muốn kiểm tra thi thể người bị nạn ở Mộ Dung phủ, có thể tìm ra được manh mối hung thủ hay không.” Nàng trả lời đầy đủ, không giống như cách cư xử với người khác, giọng nói còn đặc biệt mang theo tôn trọng.

Ông cụ không nói gì nữa, chậm rì xoay người lại, chống quải trưởng tập tễnh rời đi, nhìn theo bóng lưng và tư thế đi của ông có thể phát hiện toàn bộ xương cốt trên người đều đã biến dạng, vặn vẹo khó tin.

Ninh Chiêu Nhiên đứng ở dưới bậc thang xoa xoa cánh tay, khắp người đều nổi da gà, lần đầu tiên nàng mới gặp được một người như thế, cả người ông ta sao có dáng vẻ thế này chứ.

“Đi thôi.” Sở Lương Âm quay đầu, nhìn Gia Cát Vô Phạm vẫn còn tràn ngập xót thương lẫn đáng tiếc cho ông cụ kia và Ninh Chiêu Nhiên không ngừng xoa xoay cánh tay đang nổi da gà, “Chỉ là bệnh hủi thôi mà, có gì phải ngạc nhiên, bình thường thôi.”

Ninh Chiêu Nhiên trợn mắt một cái, “Nhưng cũng rất dọa người có được hay không.” Quan trọng là nó thật làm người ta khó chịu, quái vật viễn cổ trong sách cũng không dọa người bằng ông cụ vừa nãy.

Sở Lương Âm không để ý đến những lời này, lập tức đi thẳng vào nghĩa trang, đập vào mắt là khung cảnh âm u lạnh lẽo, không phải là không có độ ấm, mà vì nó có một loại u ám không nói nên lời, âm khí dày đặc tụ tập về đây, cho dù mặt trời chiếu rọi đến, chỉ e cũng không giấu được âm khí rợn người đó.

Bên trong nghĩa trang rất rộng, nhưng cũng không thiếu những căn phòng thoạt nhìn bỏ hoang, không có cửa nẻo, bên trong còn có mấy cỗ quan tài vứt đi, bừa bộn vô cùng.

Đi một mạch vào trong, cuối cùng cũng đến đại sảnh đang rộng mở, quan tài bên trong được sắp xếp theo thứ tự, lần lượt từng cái một, cuối cùng cũng chất đầy đại sảnh rộng lớn đó, thậm chí còn phải để ra bên ngoài, xem ra, đây đều là những người bị nạn ở Mộ Dung phủ.

“À ừm, thật đồ sộ.” Sở Lương Âm khẽ cảm thán trong lòng, xem ra bãi đất hỗn loạn bên ngoài là để thi thể hạ nhân Mộ Dung phủ.

“Thật là đáng thương.” Ninh Chiêu Nhiên cũng cảm thấy khiếp sợ, mặc dù đã gặp người chết, nhưng chết nhiều như vậy lại còn đặt chung một chỗ, đứng ở đây thật khiến da đầu người ta tê dại.

Sở Lương Âm sải bước đi qua, đến đại sảnh đổ nát đã chứa đầy quan tài, nàng dừng lại ngay cỗ quan tài gần cửa, Gia Cát Vô Phạm đi theo sau, đứng cạnh Sở Lương Âm.

“Hai người xem đi, ta không xem thì tốt hơn, nếu không lại khó chịu thêm mấy ngày.” Ninh Chiêu Nhiên xoay chuyển ánh mắt nhìn xung quanh, xem ra nàng ấy chẳng thích nơi này lắm.

Sở Lương Âm lười quan tâm nàng, đi đến chỗ quan tài, tay phải hơi nghiêng, cổ tay dùng lực một chút, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, trong nháy mắt nắp quan tài bằng gỗ mở ra, hé lộ thi thể không còn hình dạng bên trong, Gia Cát Vô Phạm một tay đặt ngay mũi, trên mặt không giấu được vẻ thương hại.

Sở Lương Âm nhíu mày, thi thể này bị chém đứt từ bên hông, tùy tiện ra tay, bốn phía của ván gỗ đều dính máu khô, nội tạng còn lòi ra ngoài, quả thực vô cùng thê thảm.

“Một kiếm chém đứt, gọn gàng dứt khoát.” Sở Lương Âm nhìn thoáng qua phần eo bị cắt đứt kia, vết cắt rất rõ ràng, thậm chí người chết còn không cảm giác đau đớn, sắc mặt bình tĩnh, chết rất nhanh.

“Sao họ có thể ra tay độc ác thế?” Gia Cát Vô Phạm nhàn nhạt nói một câu, sau đó quay đầu nhìn đi chỗ khác, trong mắt tràn đầy sự không đành lòng.

Sở Lương Âm liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó giơ tay kéo nắp quan tài lại đáp, “Hay là huynh cũng đi ra ngoài đi.”

Sau đó đi đến bên kia, mở nắp quan tài khác, thi thể bên trong hoàn chỉnh, chỉ có điều vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt trợn trắng, cái miệng nát vụn, vết thương trí mạng chính là ngay miệng, một kiếm xuyên qua miệng, trách không được lại có biểu hiện sợ hãi như thế.

“Công tử, nơi này âm u quá.” Đột nhiên một giọng nói mơ hồ truyền tới, Sở Lương Âm quay đầu lại nhìn, Ninh Chiêu Nhiên ở bên ngoài đi tới hai bước, sau đó khẽ cười một tiếng, “Ây ui, đây chẳng phải là Hoành Hạ hay sao?”

Sở Lương Âm nhíu mày, Hoành Hạ? Vậy Nguyệt Ly Phong hẳn cũng sẽ ở đây, nhìn quan tài khắp phòng, không khỏi cảm thấy phiền não.

“Ninh tiểu thư.” Hoành Hạ cũng rất ngạc nhiên, không ngờ đi tới đây cũng gặp Ninh Chiêu Nhiên.

“Ừm, các người tới đây làm chi? Nguyệt công tử, cũng là vì Lục sư thúc của người sao?” Ninh Chiêu Nhiên đi qua, chào hỏi Nguyệt Ly Phong, Sở Lương Âm không thèm để ý đến, đi xem mấy thi thể còn lại, khiến cho bên trong vang lên tiếng động rầm rầm.

“Ninh tiểu thư, Gia Cát công tử.” Giọng nói của Nguyệt Ly Phong từ bên ngoài truyền đến, trầm thấp như hồ nước mùa xuân bừng tỉnh trong gió mát.

“Nguyệt công tử.” Đây là tiếng Gia Cát Vô Phạm, thường ngày hắn rất ít khách khí với người khác, bất quá hôm nay nghe âm thanh của hắn dường như mang theo rất nhiều khách khí.

“Không biết hai vị đã tìm được gì khác thường chưa? Lục sư thúc mất tích, không biết hung thủ là ai, ngay cả manh mối cũng rất ít.” Có lẽ lần này Nguyệt Ly Phong thật sự cam tâm tình nguyện, bởi vì chuyện này liên quan đến Vân Liệt Triệu.

“Nguyệt công tử, thất sư thúc của ngươi đang kiểm tra thi thể, Nguyệt công tử có hứng thú muốn đi xem không?” Ninh Chiêu Nhiên chỉ chỉ đống quan tài trong đại sảnh, giọng điệu phóng khoáng.

Sở Lương Âm ở bên trong nghe thế không khỏi hừ lạnh một tiếng, tiếp túc mở nắp quan tài, hình như là cố tình phát ra tiếng động lớn.

“Ồ, công tử, nhiều quan tài lắm.” Hoành Hạ chạy đi trước một bước, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Sở Lương Âm, trong nháy mắt hắn nhỏ tiếng gọi, “Thất sư thúc.”

“Ừm.” Sở Lương Âm trả lời, sau đó lại mở nắp quan tài, lập tức nhíu mày, Hoành Hạ bên kia tò mò chết đi được, kết quả, chưa tới một phút đã chạy đến gần Sở Lương Âm, nhìn vào trong quan tài, sau đó rống một tiếng, ” A, thật đáng sợ,” Cả người co rút lại, trốn sau lưng Sở Lương Âm, lại muốn nhìn thêm một chút, khiến Sở Lương Âm bực mình.

“Câm mồm, còn kêu nữa là ta ném người vào trong quan tài với hắn đấy.” Sở Lương Âm đe dọa, Hoành Hạ lập tức im miệng, sau đó giương mắt nhìn Nguyệt Ly Phong đi vào, vội nói, “Công tử, người đừng xem, thi thể đều không toàn vẹn, người đừng nhìn thì tốt hơn.”