Xu Thiên Dẫn

Chương 21




vạn pháp quy tông ngũ hành diễn, thần quỷ mạc cận sát tinh huyễn

ngũ hành phồn diễn vạn pháp quy tông,

sát tinh thần quỷ không ai kề cận.

(diễn: nơi, vật, thứ gì đó tươi đẹp- phồn thịnh J ý vế một giống như là mọi thứ tốt đẹp đều được thương yêu, mến mộ,…)

Một cổ gió xoáy cách Thiên xu không tới năm thước bỗng chốc cuồn cuộn nổi lên, chỉ thấy cỗ gió xoáy này dựng đứng lên như bức tường trong gió, từ bên trong hiện ra thân hình người con gái, phiêu phiêu hạ xuống.

Bộ ngực sữa trên người được che phủ dưới lụa mỏng hồng sắc vẫn như cũ mị hoặc nhân tâm, nhưng trên làn váy kia có vết máu khô từ lâu, thoáng hiện mùi tanh như có như không.

Chân trần nhẹ nhàng đặt xuống sàn ngọc xanh trên đất, càng tô thêm dáng vẻ trắng nõn như tuyết, khiến người rục rịch nhịn không được muốn đưa đôi tay tinh tế xoa bóp.

Trên mắt cá chân vốn dĩ đeo vòng mã não, chính là khi chấm đất phân làm đôi, hóa thành hai đuôi rắn đỏ thẫm, quấn trên cặp đùi, thè lưỡi ngẩng đầu kêu ‘tê tê’.

“Nguyên lai là Tham Lang tinh quân.” Ngu Cương nâng đôi chân nhìn búp sen giẫm lên nền đất tới gần nam nhân phảng phất như bất động tại chỗ, đứng thẳng như tùng bút, cực kỳ hứng thú tươi cười quyến rũ nói, “Đều do Ứng nhất mực ngăn muội, bằng không sớm đã cùng tinh quân một hồi.” Kéo người về phía trước, cánh tay thon dài của nàng ta cực kỳ lớn mật ôm lấy đôi vai dày rộng, hơi thở như hương lan, khí tức hiu hiu lướt qua gáy đột nhiên như có như không dừng ngay hầu kết, “Người có khả năng bứt nghịch lân của Ứng Long, rốt cuộc lợi hại ra sao…”

Thiên Xu tâm niệm khẽ động, chuyện hắn dùng biện pháp mạnh bứt vảy nghịch long kia, từ khi gặp lại Ứng Long cũng chưa từng thấy hắn nhắc tới. Thế nhưng mà, hắn cư nhiên không giấu diếm Ngu Cương, cũng đủ biết nữ tử này cùng hắn xác thực có giao tình. Nghĩ một hồi cũng thấy hợp lý, Ngu Cương mặc dù có lợi hại ra sao, làm sao có thể so với năng lực của Ứng Long. Nếu hắn không muốn, cũng không có khả năng để kẻ nào moi tim đi.

Bất quá, tác phong làm việc của Tham Lang tinh quân chính là không để tâm đến chi tiết, hắn vào trong điện, mục đích chỉ có một.

“Bản quân muốn, mời các hạ trả trái tim.”

Lời này tuyệt đối không phải là khách khí thương lượng, lại càng không phải thỉnh cầu dịu dàng, mà là… Phảng phất như tuyên đọc lệnh không cho phép từ chối.

Ngu Cương thần sắc bị kiềm hãm, nhưng lập tức lấy lại nét cười quyến rũ: “Vật đó là do hắn cam tâm tình nguyện cho ta, dựa vào cái gì muốn ta giao ra?”

Mũi nhọn lạnh lẽo trong mắt Thiên xu chớp động, ngữ khí trầm thấp: “Tim chính là vật thứ yếu trong ngũ tạng, giữ lấy sự sống. Ngươi là thần tộc thượng cổ, nên biết rồng nếu như mất tim để tăng tu vi, ngươi lấy cũng không có tác dụng gì, hãy trả lại đây.”

“Đúng là không có tác dụng gì…” Ngu Cương nghiêng nghiêng đầu, giơ cánh tay ngọc lên trời, giang rộng hai tay, một trận hàn quang màu lam đột nhiên hiện lên, trước mắt xuất hiện một khối băng góc cạnh so le hư không, khối băng màu lam hơi sậm trong cơ thể giống như một cái cửa, trong đó chứa một trái tim màu đỏ.

Cái đuôi rắn màu đỏ không biết từ bao giớ quấn trên cánh tay của nàng ta, cả người quấn chặt khối băng lởm chởm, mặc dù bị băng cứng niêm phong thế nhưng trái tim kia không ngừng tràn ra khí tức long tộc. Hai cái đuôi rắn trông giữ, cả mình nó kéo chặt lấy tảng băng không xê không dịch.

Ngu Cương đặt khối băng trong tay, cúi đầu, thè cái lưỡi đỏ tươi liếm liếm khối băng, nhãn thần xẹt qua dung mạo Thiên xu, sau đó thè lưỡi, sẵng giọng: “Lạnh quá à…” Rõ ràng là mị ý, phảng phất như vật đang liếm chẳng phải khối băng kia, mà là khuôn mặt lạnh lùng của Thiên xu.

Thiên Xu đối với dung nhan yêu dị hoặc người làm như không thấy, ánh mắt dừng ở trên khối tuyết.

Giam trái tim của Ứng Long trong khối băng, trông có vẻ xinh đẹp kì lạ. Phảng phất như xuyên thấu qua trái tim này, hình dung ra cảnh tượng Ứng Long bị xé ngực, bàn tay móc lấy quả tim kia. Trong lòng Thiên xu không khỏi căng thẳng.

Bên tai nghe Ngu Cương: “Hòn đảo này ngăn cách, trên đảo chỉ có độc xà, ta. Một mình ta ở đây ngàn năm dài đằng đẳng, không người làm bạn, thực sự rất tịch mịch… Thật vất vả, Ứng quân trông mong đã tới, thế nhưng cũng lại đi vội vàng. Hôm nay, ta chỉ là muốn lưu lại trái tim của hắn, lấy vật thay người…”

Con gái khắp thế gian, đa phần quanh năm ở trong khuê phòng, chân không ra khỏi cửa. Xác thực cũng có thói quen lưu kỷ vật riêng tư của người tình. Chỉ bất quá, nếu người phàm dưới trần gian cứ dùng thủ pháp lưu lại quả tim tàn nhẫn như vậy mà làm kỷ niệm, chỉ sợ trên trời dưới đất, chỉ có vị cổ thần Ngu Cương này làm được thô.

Thiên Xu lời cũng đã nói hết, không muốn tốn nước miếng vô ích thêm.

“Hãy hoàn trả vật ấy, bằng không chớ trách bản quân thất lễ.”

Ngu Cương bất ngờ trở tay, đuôi rắn như cảm giác được tâm tình của nàng ta, rời khỏi khối băng từ trên cánh tay ngẩng đầu, thè lưỡi hướng Thiên xu ‘tê tê’thị uy. Hai cái đuôi rắn đỏ, mặc dù nhìn thì có vẻ thoạt nhỏ, nhưng là do dị thú thượng cổ phân đuôi thành đuôi, cực kỳ độc, đụng vào chết ngay.

Lại thấy, khóe miệng Ngu Cương như nứt ra tới sau tai, hai hàm răng dài nhỏ há ra nuốt chửng khối băng, từ từ xuống yết hầu rồi sau đó nuốt vào trong bụng.

Cuối cùng, ngẩng mặt lên trời thản nhiên cười: “Ta không trả đó, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?”

“Ông ——” kiếm quang hiện hình, mắt người chỉ thấy từ vạt ao dài màu xanh theo gió vung lên, thần binh rời vỏ, chúng sinh kinh sợ.

Không nói, chẳng thừa lời.

Không trả, cũng phải trả.

Ngu Cương mặc dù vẫn giữ dáng vẻ tuyệt mỹ yêu dị như cũ, thế nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi giật mình. Mới vừa rồi pháp chướng bị phá, thuật huyễn hóa trong điện đơn giản bị phá vở, nàng ta đã biết sát khí trên người thương y thần nhân cực kỳ bá đạo, tuyệt đối không phải là loại sát khí nên đến tiên nhân trên lăng tiêu. Tiên nhân chính là những kẻ tu thân dưỡng tính, nếu trên người là một thân khí tức giết chóc, làm sao có khả năng luyện tinh hóa, tu thành tiên nhân?

Cho dù là võ thần trên kia cũng chưa từng thấy qua một phần sát tâm như thế. Nếu không tàn sát vạn yêu, tay nhiễm máu tanh thậm chí cả đầu ngón tay da mặt kia đều dính máu đỏ, làm sao có thể luyện thành một thân sát tính quỷ thần đều kkinh sợ?! Làm sao…

Nếu quả nhiên là giết chóc vô số, thế nhưng trong con mắt nam nhân này vì sao có thể trong suốt sáng sủa như vậy, vì sao càng gợi cho nàng ta nhớ tới cặp mắt nhìn khắp thiên địa kia, đôi đồng tử nhà trời?

Kiếm không ảnh, thế đi ngập trời, dù không thể nhìn thấy đường đi của mũi kiếm, thế nhưng khí kiếm tựa như biển mà áp đến.

Không thể theo kịp, đừng nói là thuật huyễn hóa tan tành, chỉ sợ ngay cả hòn đảo đơn độc này cũng sắp bị bổ ra hai nửa chìm vào biển sâu!!

“Quả là vị thần tiên bá đạo!”

Khắp vũ trụ này, kẻ có thể chống lại Huyền Hoàng Càn Khôn của Ứng, không thể nghi ngờ trong tay ắt phải nắm Bàn Cổ tạc từ thuở khai thiên tích địa! Cũng không thể trách, long đế phương Nam từ trước đến nay kiêu căng ngạo mạng chính miệng thừa nhận là có người có thể địch nổi mình, xem ra ở trên chín tầng trời, không đơn giản chỉ có mấy kẻ tiên nhân mơ mơ màng màng sống chẳng biết ngày tháng.

Một đường sáng trắng xanh lạnh lẽo hạ xuống chân, cổ thần hiện ra chân thân đuôi dài một đường quấn lấy thân mình bò lên tới đầu, chỉ thấy thứ đó nhìn như cá mà không phải cá, thân mình của con người không, trên mặt nổi vảy rắn xanh, nhìn dữ tợn như quỷ dạ xoa.

“Nhưng nơi này không phải điện Lăng Tiêu trên thiên thượng, đây là Bắc Hải, mà ta… là thần cai quản Bắc Hải!!”

Có thể làm cho long tộc Bắc Hải kính trọng nhưng không gần gũi, Ngu Cương vị thần ở Bắc Hải này tự nhiên không phải ác thần hạng tầm thường, lời vừa dứt, lệ phong cuồn cuộn nổi lên.

Bắc Hải nơi đây, vùng biển dưới ánh mặt trời thế mà lạnh khủng khiếp, gió độc Tây Bắc mang theo ôn dịch, túa độc bốn phía gây hại cho con người, phàm nhân sợ sệt không thôi.

Bên người Ngu Cương, lệ phong gào thét mang theo khí thế như của vạn vạn con rắn bạc nhảy múa trên không, khí độc bốc hơi bốn phía, trong điện chướng khí mịt mù. Cung đẹp lúc trước đẹp đẽ quý giá nhường nào thì nay trở nên âm trầm hắc ám đáng sợ có thêm, y hệt động đen không đáy chứa đầy ổ rắn khiến người thấy mất mật.

Cuộn gió quet qua, sắc bén như đao kiếm, lơ đãng như xẹt qua khuôn mặt Thiên xu, để lại dưới khóe mắt một đường máu, khi giọt máu đỏ tươi rơi xuống, trong nháy mắt bị cuồng phong quất vào không trung.

Trong làn gió độc, cô gái dáng dấp hình người mặt rắn, khóe miệng kéo theo một nụ cười quyến rũ càng ngày càng mê hoặc nhân tâm. Nhưng mà nơi vành tai, hai cái hoa tai màu xanh bích bỗng chốc hóa thành rắn xanh, trườn mình tới cánh tay lai thấy nơi cổ tay chấn động, hóa ra là hai món binh khí – hai thanh linh xà kiếm, thân kiếm có thể uốn cong như rắn, chạm phải lệ phong khẽ run, rất khó phân biệt hướng đi của mũi kiếm, kiếm càng xanh kịch độc càng độc không gì sánh được. Chỉ sợ chạm nhẹ vào da một xíu thôi thì cũng đủ gọi hồn.

“Thanh kiếm này là do Ứng quân tặng cho ta, cũng đã được mấy nghìn năm chưa từng xuất thế… Hôm nay liền dùng chúng nó khoản đãi tinh quân, cũng đủ lễ nghĩa đi!”

Hai đuôi rắn đỏ dài trườn xuống chân, hai cái hợp thành một, thân hình đột nhiên trở nên cực kỳ khủng bố!

Xưa kia nghe người tương truyền, rắn trăm năm hóa thành giao, giao ngàn năm hóa thành rồng, hai đuôi rán theo bên người Ngu Cương từ lâu đã thành tinh, mặc dù không sừng cũng không co chân, nhưng mà thân hình không giống giao cũng chả giống long, đang há lớn cuống họng dự định một ngụm nuốt Thiên Xu vào bụng!

Thiên Xu không tiến tới cũng chẳng thối lui, chỉ đứng tại chỗ khoát khoát tay, con rắn ở thế hung hãn bổ tới, mắt thấy sắp đụng vào da thịt của hắn thì bất thình lình đụng vào bức tường vô hình chắn ngay trước mắt.

‘Đùng’——— một tiếng nổ vang dội khắp điện, nếu không phải thân rắn mềm mại, thì ngay cả đầu khớp xương cũng gãy đứt mất thôi. Tuy vậy, rắn độc là loài xảo quyệt, một kích không thành, đuôi rắn ngay lập tức rụt về bên sườn, muốn quấn lấy cổ người.

Vùng xung quanh lông mày Thiên Xu khẽ động, nhẹ nhàng dịch người tri triển thuật di động lên trên khoảng không, tránh được một kiếp, cũng không chờ rắn kia rơi xuống, nửa người lăng không, nâng tay hời hợt chụp lấy đầu rắn, ném xuống mặt đất.

Phía sau hắn, ác thần thân người đầu rắn lăn lộn không ngớt, điên cuồng đập xuống đất, nhưng mà hình ảnh này quỷ dị cực kỳ ở chỗ, vô luận nó giãy dụa ra sao, cái đầu khủng bố kia vẫn như cũ đóng đinh trên mặt đất, mồm xà cư nhiên cũng bị bịt kín như bưng!

Máu từng dòng, từng dòng, từ đầu dọc theo đường văn chảy xuống, dần dần nhiễm đầy đất, cuối cùng nhuộm nền ngọc bích trong suốt thành dòng suối đỏ.

Tuy rằng không nhìn thấy binh khí đóng đinh đầu nó dính vào mặt đất, nhưng vẫn như cũ khiến người cảm giác chấn động không thôi.

Thượng cổ thần binh, vốn dĩ vô hình, có thể là kiếm cũng có khả năng là thương, theo ý mà biến đổi.

Mà Bàn Cổ tạc lúc này, dường như hóa thành một cây đinh thô, vững vàng đóng đinh đầu xà trên mặt đất!!

Thiên Xu không quanh co, không tức giận, chỉ dùng mắt lạnh lẽo nhìn kỹ Ngu Cương, đạm mạc nói: “Cô niệm tình ngươi không xúc phạm giới luật của trời, hôm nay bản quân tha cho ngươi một lần, lưu lại tính mệnh của ngươi.”

Ngu Cương sắc mặt đại biến, ngay cả Bắc Hải long vương cũng cấp cho nàng ta ba phần mặt mũi, tuy nơi này chỉ là hòn đảo bị cô lập cũng là nơi ở đến tiên gia cũng ít ai dám mạo phạm thế nhưng mà nay Tham Lang kẻ này tiên vị bất quá chỉ nằm trong hàng tinh quân, lại dám coi khinh mình như vậy!

“Ngươi —— đúng là kiêu ngạo có đủ!!”

Tiếng kêu sắc nhọn ré lên bên tai, lệ phong mang tất cả: gió xoáy điên cuồng đuôi xà bủa vây, mọi vật xung quanh như bị đuôi rắn điên cuồng quét qua, cát đá từ tung, xuất hiện từng hố từng rảnh hoắc sâu.

Thiên Xu nâng bước, bước vào trong làn gió cuồn cuộn do đuôi rắn tạo ra, mắt thấy trên khoảng không khí quyển cuồn cuộn thành đoàn chẳng mấy chốc sẽ cắn nuốt bóng xanh. Bất ngờ, giữa trán phóng xuất ra một tầng quang hoa chói mắt, đoàn khí quyển độc hại do xích xà tạo ra bị chắn lại hệt như tình trạng thủy triều đụng phải nham thạch, tức thì phát sinh ra tiếng kêu bén nhọn ‘tê tê’ đau đớn, vỡ vụn.

Hắn bước chân ổn trọng, giống như được ước tính trước, không nhanh không chậm, ánh sáng theo đó tràn ra, dần dần rong chơi khắp bốn phương tam hướng, lệ phong gào thét phảng phất như bị chế áp, dần dần trong tiếng gió thổi trở nên nặng nề, dường như trong không gian bị người bịt kín rồi khóa lại, muốn tìm lối ra, nhưng không có cho dù chỉ là khe hở.

Ngu Cương thi triển thuật pháp đẩy mạnh khí quyển lệ phong, tạo thành một cổ vòi rồng to lớn hướng Thiên xu đánh tới, một kích không thành, xoay người xông tới, trùng kích lần này xác thực như thiên quân nghìn mã, như lôi mộc (phim cổ trang có đó, J) phá cửa thành, mỗi kích nặng nề chấn động không thôi, chung quanh âm thanh ‘ầm ầm’ đinh tai nhức óc.

Trong tay Thiên xu không có Bàn Cổ tạc, như con cọp không răng nanh, nhưng mà loài cọp đi săn, không phải chỉ dùng răng nhọn cắn giết!

Đáy mắtThiên xu lạnh rùng mình, lúc này cởi bỏ thuật che chắn, phong long kéo tới quất vào mặt. Lệ phong hoá vòi rồng, tuy chưa đến gần người nhưng khí thế đập vào mặt y hệt gió cấp chín, thương bào tóc mai phất phất trên không.

Thiên Xu dùng tay đón, phảng phất như vươn tay đưa vào trong miệng phong long, lần này nó dồn hết tốc lực, cổ phong long phảng phất như đọng lại ở không trung, trong không khí bốc lên từng đợt hơi nóng, đột nhiên “Oanh ——” một tiếng lửa bốc cháy, chung quanh bị thiêu rụi không còn sót gì.

“Lửa?!” Dùng lửa là phương pháp cực kỳ bá đạo, gió mặc dù không hình không ảnh khó nắm bắt, thế nhưng liệt hỏa bá đạo có thêm, thiêu trụi hết mọi thứ, tự nhiên ngay cả phong tức cũng bị hủy sạch không còn! Nhưng mà không đợi phong long chuyển mình động thủ, chợt nghe “Tra, tra, đoàng đoàng ầm ——” bụi bay dầy đặc, dường như là âm thanh chân giẫm lên băng trong huyệt động bốn phía lan tràn, sương trắng lượn lờ chung quanh, trong hơi lửa tỏa ra hàn khí!

Trên cánh tay, hai thanh linh xà kiếm dồn toàn bộ lực lượng còn sót lại, hóa lại nguyên hình rắn xanh, giống như sau một hồi mệt mỏi rã rời một lần nữa biến trở về hai phục sức nằm yên vị chỗ cũ. Rắn là động vật có vảy, trời sinh máu lạnh, có khả năng chống chọi với lạnh lẽo tuy quen với tiết trời đông giá rét hàng năm, dù cho là xà thành tinh cũng khó tránh thói quen từ xưa đến nay, lúc này bị băng lạnh làm ảnh hưởng. Ngay cả đầu ra bị đóng đinh trên mặt đất cả người không tránh khỏi kết cục đóng băng, cứng ngắc gục trên đất không chút nhúc nhích, về phần những loài độc xà tầm thường khác thì không cần phải nói, sớm ẩn núp dưới nền đất cuộn mình thành đoàn từ lâu.

Băng hỏa song tu!! Ngu Cương thấy thế thì kinh hãi không ngớt, hai loại thuộc tính tuyệt nhiên bất đồng, tương khắc với nhau, từ xưa đến nay chưa từng nghe ai có thể một thân tu thành!

Nhưng mà trong lúc chưa hết kinh sợ, bất giác cảm thấy một trận chấn động mãnh liệt, từ dưới mặt đất nứt toạt ra vô số măng đá, tựa như núi đổ đảo sụp, vây giữa không bổ nhào tới người Ngu Cương. Ngu Cương đang muốn bay lên trên không, nhưng mắt thấy trên đỉnh đầu cuồng lôi điện quang (sấm chớp dậy đầy trời), bổ hết vào trên măng đá, vây quanh kín kẽ không một lỗ hổng, khiến người cùng đường!!

“Ngươi, ngươi rốt cuộc…”

Nếu như nói băng hỏa song tu không có khả năng, thì người dùng phương pháp song song khống chế ngũ hành, chí ít nghìn vạn năm qua trong sinh mệnh Ngu Cương, cũng chưa gặp phải. Nhưng mà vị tinh quân tiên vị nhỏ nhỏ trước mặt này, dĩ nhiên…

Trước sau khi một, trong mắt Thiên Xu lạnh lẽo chấp nhất trước sau như một, lần này không chút keo kiệt giải thích: “Pháp hay không pháp, vạn pháp quy tông. Thiên địa lúc mới đầu, chỉ có ngũ hành. Thế nhưng, bất quá chỉ là vật che mắt.”

pháp: có thể là phương pháp cũng là pháp định

Ngu Cương tỉnh ngộ, khó có thể tin nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt: “Thảo nào… Thảo nào, Ứng hắn…”

Thiên Xu đạp khoảng không bay lên, dễ dàng vào trong tường đá bủa vây sấm chớp bên trong: “Hãy trả lại quả tim rồng.” Ánh mắt đảo qua Ngu Cương, giống như lưỡi dao sắc bén, rét thấu xương, “Nếu không, đừng trách bản quân móc bụng lấy tim.”