Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 226




Editor: Howaito Sakura

Sau lời này, ánh mắt của Tinh Chỉ không kiên định như vậy nữa. Tựa như sợ Nam Nhiễm cự tuyệt, bộ dạng bối rối càng rõ ràng hơn.

Nàng nghiêng đầu, liếc nàng ấy một cái, xoay người tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói:

"Ta không thích bị người khác quấy rầy, cũng không thích được người khuyên can."

Nói xong, nàng quay đầu nhìn Tinh Chỉ đang đi theo nàng.

"Có thể làm được thì đi theo."

Tinh Chỉ biết là tiểu thư nguyện ý cho nàng đi theo. Nàng gật đầu, trên mặt mang theo chút vui sướng:

"Ta có thể."

Cứ như vậy, Tnh Chỉ đi phía sau Nam Nhiễm. Hai người xuyên qua khu phố chật ních, đi vòng đi thẳng, rốt cục cũng tới được Đường phủ.

Nàng nâng bước tiến về phía trước. Nàng còn chưa đặt chân lên bậc cửa đã bị thị vệ ở cửa ngăn cản. Thị vệ mặt không đổi sắc, nâng đao trong tay:

"Hôm nay gia chủ không tiếp khách."

Nam Nhiễm nâng tay lên, gạt đao của hắn ra, chậm rãi mở miệng:

"Ta không phải khách."

Thị vệ không nói chuyện, chỉ cho nàng một ánh mắt, muốn nàng tự hiểu chuyện.

Người trên đời đến nịnh bợ chủ của họ nhiều lắm.

Tất cả đều cảm thấy có quan hệ tốt với gia chủ, không phải khách mà là bạn bè. Tuy rằng cô nương nảy rất xinh đẹp, nhưng trong mắt gia chủ không có cô nương đẹp, chỉ có thị vệ hữu dụng vô dụng mà thôi.

Nghĩ như vậy, tâm thị vệ từ chối cho Nam Nhiễm đi vào càng kiên định. Đao trong tay hắn vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy đặt ngang tầm mắt nàng.

Tinh Chỉ đứng sau nàng đột nhiên tiến về phía trước.

Nàng ấy không động thủ, chỉ là quanh thân bộc phát một cỗ lực lượng, trực tiếp đánh văng thị vệ đang ngăn nàng lại, nàng ở bên cạnh nàng ấy lông tóc không tổn hao.

Nam Nhiễm nhướn mày, đánh giá Tinh Chỉ một phen.

Không ngờ còn có tác dụng này.

Tinh Chỉ có chút khẩn trương. Lời nói của tiểu thư có lẽ mang ý này đi? Không thích bị người ngăn cản, vậy nàng liền đẩy người ngăn cản tiểu thư ra. Đôi môi đỏ mọng của Nam Nhiễm hiện ý cười.

"Không tồi."

Thị vệ bên cạnh cầm trường đao, muốn ngăn hai người lại, cuối cùng đều bị lực lượng của Tinh Chỉ đánh bay.

Tinh Chỉ nhìn tươi cười trên mặt tiểu thư chỉ biết mình làm đúng rồi. Nàng không nói gì cả, cứ đi theo sau lưng Nam Nhiễm. Khi hai người đi vào tiền viện, Tần Nhất xuất hiện. Gã mặc một thân áo xám, mang theo mỉm cười ôn hòa đi tới, hai tay ôm quyền hành lễ với Nam Nhiễm:

"Nam cô nương."

Đnag nói dở, nhìn thấy người chung quanh đều đã ngã ra hết, ánh mắt của gã thoáng nhìn qua Tinh Chỉ. Sau đó gã dời mắt, cung kính hữu lễ mở miệng:

"Nam cô nương, gia chủ đang ở thư phòng xử lí chính sự. Mời cô nương dời bước đến thính phòng."

Nói xong, bày ra tư thế mời.

Nam Nhiễm nghe thấy, gật đầu, xem như đã đáp ứng rồi.

Tần Nhất ở phía trước dẫn đường, nàng đi phía sau. Gã nhìn bộ dạng không yên lòng của nàng, lại nhớ đến buổi chiều gia chủ cũng thất thần hai lần, khóe môi gã càng cong lên, thái độ với nàng cũng ôn hòa hơn hẳn.

"Nam cô nương, trời đã tối, người có muốn ở lại dùng bữa tối?"

Gia chủ thật vất vả mới quan tâm đến một nữ tử như vậy, nên chiếu cố tốt một chút.

Nam Nhiễm: "Không."

Tần Nhất dặn dò thị vệ bên cạnh: "Đưa Nam cô nương đến phòng chờ."

Thị vệ cung kính đáp: "Vâng."

Sau đó, Tần Nhất nói với Nam Nhiễm.

"Cô nương, thủ hạ đi thông báo với đầu bếp nấu nhiều một chút, đồng thời nói với gia chủ cô nương đã đến đây."