Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 396: Trời giáng Phúc Bảo (38)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cơm nước xong xuôi, hai người đến bệnh viện thú cưng đón Phúc Bảo về.

Phúc Bảo khôi phục rất tốt, làm tiểu chủ nhân của bệnh viện thú cưng, toàn bộ bệnh viện thú cưng đều phải vì nó mà phục vụ.

Lúc trở về, Sơ Tranh nghiêm túc vuốt ve mèo.

Sở Vụ thừa cơ lấy điện thoại ra, xem chút tin tức hot.

Trên tin tức nói rất mơ hồ.

Sở Vụ mở Wechat ra.

Phát hiện không ít người cũng đang thảo luận.

Sở Vụ lật xem một hồi, trong này nói, càng kỹ càng hơn nhiều so với trên tin tức.

Nói là cái phòng nghiên cứu kia, lấy con người làm thí nghiệm, bị người ta báo cáo, bắt được một đám.

Hắn hít sâu một hơi.

Có đôi khi hắn cảm thấy mình giống như đang ở trong một giấc mộng.

Hắn cẩn thận nhìn nữ sinh đang chuyên tâm vuốt ve mèo bên cạnh một chút, khóe miệng nhịn không được giương lên.

"Nhìn cái gì?" Sơ Tranh ôm chặt Phúc Bảo.

Sở Vụ tiến tới hôn cô: "Em đẹp."

"Ừ."

Không giành mèo với ta là tốt rồi.

Sở Vụ lại không nhịn được mỉm cười, làm sâu sắc nụ hôn này.

Sơ Tranh có chút khó khăn.

Hôn thẻ người tốt rất dễ chịu, sờ Phúc Bảo cũng không tệ...

Sở Vụ hơi đổi tư thế, làm cho cô có thể ôm được Phúc Bảo, lại có thể để cho cô hôn một cách thật thoải mái.

"Meo ~ "

Phúc Bảo dùng móng vuốt mềm mại đẩy Sở Vụ, bày tỏ sự bất mãn của mình.

Đè ép người ta.

Đáng ghét.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng nửa tiếng, tiêu hết một triệu. 】

Hình ảnh kiều diễm trong xe, bị Vương Giả xen vào mà biến mất.

Sơ Tranh đẩy Sở Vụ ra, nhìn bên ngoài một chút, bảo tài xế dừng xe.

Rồi lập tức kéo Sở Vụ đi vào trung tâm thương mại.

Sơ Tranh phá sản không phải ngày một ngày hai.

Cách một hai ngày, là cô lại cầm về một số thứ đồ chơi mới lạ.

Những thứ này chỉ có một đặc điểm —— đắt.

Có đôi khi Sở Vụ cũng tò mò, tiền của cô từ đâu mà đến.

Bệnh viện Tân Nam bên kia căn bản không kiếm tiền.

Không những không kiếm tiền.

Mà còn phải bỏ tiền ra.

Thuốc của bệnh nhân, tiền lương của nhân viên y tế, tiền khấu hao thiết bị của bệnh viện, những thứ phải chi tiêu này, với mức thu nhập sau khi đã giảm giá 30% kia của bệnh viện căn bản không đủ.

Cả ngày cô đều trông coi mình.

Cũng không thấy cô từng làm chuyện chính sự gì, không biết lấy tiền từ đâu ra...

Sơ Tranh biểu thị: Chính sự của ta, chính là phá sản.

【 Cố lên tiểu tỷ tỷ! Chúng ta phải làm người phá sản lợi hại nhất! 】

Câm miệng.

Cho mi nói chuyện chưa?

【...】 Ủy khuất.

...

Một năm sau.

Sở Vụ bị nhốt ở trong phòng, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Hắn vừa gọi điện thoại cho Sơ Tranh, vừa đi tới đi lui trong phòng.

"Bảo bối, em nghe anh nói..."

Tút tút...

Sở Vụ: "..."

Sở Vụ tiếp tục gọi, điện thoại rất nhanh bị cúp.

Hắn đi tới cửa, đập cửa.

"Bảo bối, em mở cửa ra, em nghe anh giải thích."

"Bảo bối..."

Sở Vụ nghe thấy tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bị người vặn, hắn lập tức lui lại hai bước.

Sơ Tranh đẩy cửa ra, ném tấm vé trong tay đến: "Anh muốn đi đâu hả?"

Ta đối với hắn không tốt, hay là như thế nào?

Mà còn muốn chạy?

"Bảo bối." Sở Vụ khóc không ra nước mắt: "Anh thật sự không muốn chạy, cái vé này, anh mua hai tấm, không tin em đi tìm trong túi áo anh xem."

Hắn không biết tấm vé kia sao lại rơi ra được...

Sở Vụ hoài nghi là Phúc Bảo bới ra.

Hôm qua lúc hắn về, đã để áo lên ghế sofa, Phúc Bảo chơi ở chỗ đó.

Kết quả hôm nay tấm vé này liền bị cô phát hiện ở trên ghế sofa.

Cho là hắn muốn chạy, không nói lời nào giam hắn lại.

Sở Vụ bị giam cũng không phải lần đầu tiên.

Quá trình hắn đều hiểu.

Cô cũng sẽ không làm gì với hắn, chỉ là lần nào hắn cũng phải dành rất nhiều thời gian, mới dỗ dành được cô thả mình ra ngoài.

Lúc Sở Vụ không có chuyện gì làm, có đi trộm nhìn lén hai cuốn tiểu thuyết Yandere (bệnh kiều).

Nhưng bên trong viết hoàn toàn không giống...

Các loại chuyện phòng tối không thể miêu tả...

Khụ khụ.

Bảo bối nhà hắn trừ nhốt hắn, thì cơ bản không làm gì.

Cho nên Sở Vụ cũng không mò ra, rốt cuộc Sơ Tranh có ý gì.

Sơ Tranh giơ tay, ra hiệu hắn đứng yên đừng nhúc nhích.

Sơ Tranh ra ngoài, tìm được trong áo của hắn một tấm vé khác.

"Anh mua vé làm gì?" Mua hai tấm thì cho là ta sẽ mắc lừa sao?

Sở Vụ ấn mở điện thoại.

Chỉ vào ảnh chụp trong điện thoại: "Muốn cùng em đến đây, anh sợ em không đi với anh, nên mới mua vé trước."

"Cùng em?"

Sở Vụ gật đầu.

Hắn làm sao dám đi xa nhà một mình.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh trấn định trả vé cho hắn: "Nếu anh muốn đi, thì có thể trực tiếp nói với em, không cho phép dùng loại phương pháp này nữa."

Hại ta tưởng mình có chỗ nào không tốt, nên thẻ người tốt muốn chạy trốn.

Làm ta sợ muốn chết.

"Em có đồng ý không?" Sở Vụ cẩn thận từng li từng tí.

Bảo em đi ra ngoài một cái em cũng ngại mệt.

Sơ Tranh gật đầu: "Ừ."

Thẻ người tốt yêu cầu, đều phải thỏa mãn.

Đuôi lông mày khóe mắt của Sở Vụ đều nhiễm lên ý cười.

"Vậy anh..."

Hắn chỉ chỉ căn phòng, rồi chỉ chỉ bên ngoài.

Hai tay Sơ Tranh đút trong túi, quay người trở lại phòng khách, không đóng cửa, chứng minh hắn có thể ra.

Sở Vụ thở phào, còn tưởng rằng lại phải bị nhốt mấy ngày cơ.

Sở Vụ muốn đi ra ngoài chơi, Sơ Tranh đồng ý với hắn, hắn liền bắt đầu thu thập.

Cái này phải chuẩn bị.

Cái này phải mang theo.

Loay hoay y như một con Hamster nhỏ.

Sơ Tranh có chút không nhìn được: "Anh mang chính mình đi là được rồi."

"Như vậy sao được, dùng đồ vật bên ngoài có thể bằng đồ mình vẫn dùng sao?" Sở Vụ lắc đầu: "Hơn nữa cũng không sạch sẽ.

"..."

Nhiều chuyện.

Một mình Sở Vụ thu thập đến hăng say, đợi đến khi xuất phát, hắn liền trợn tròn mắt.

Sơ Tranh căn bản không có ý định ngồi tàu hỏa đông đúc với hắn, cô trực tiếp bao hết một đoàn tàu hỏa.

Đồ đạc cũng không cho phép hắn mang theo.

Cường điệu mang chính mình đi là được rồi.

Sở Vụ: "..."

Anh chỉ muốn cùng em ra ngoài chơi một chuyến, không muốn phô trương lãng phí như thế.

Trên đường đi tất cả đều có người an bài.

Nhưng Sở Vụ cũng không biết là ai an bài những việc này, từ đầu đến cuối hắn cũng không nhìn thấy người khác.

Khi bọn họ đến nơi, hết thảy cũng đã được an bài tốt.

Ngay cả kem đánh răng hắn dùng, cũng là nhãn hiệu vẫn dùng trong nhà.

Sơ Tranh còn động một chút lại muốn mua khách sạn, mua xe, mua nhà... Nếu như không phải khu du lịch không thể mua, thì có lẽ cô đã mua lại luôn rồi.

Âm thầm an bài hết thảy - Lý Dân Hàng: "..."

Tôi thật sự mệt mỏi quá mà.

Tôi phải quản lý cái bệnh viện, bây giờ còn phải quản luôn cả chuyện hai người chơi bời phóng túng.

Lý Dân Hàng nhìn số dư trong tài khoản của mình, lại cảm thấy tràn đầy động lực rồi.

...

Tầng cao nhất của khách sạn, phòng tổng thống.

Ánh nắng chiều rơi trên ban công, bao phủ lên người đàn ông ngồi trên ban công, làm cho cả người hắn như được dát thêm một tầng ánh sáng ấm áp.

Hắn chống cằm, nhìn về phía nữ sinh đối diện.

"Bảo bối, em xem anh như cái gì mà nuôi thế?"

Sơ Tranh nghĩ nghĩ: "Tiểu thiếu gia?"

"..." Tiểu thiếu gia? "Bảo bối, kiểu xưng hô tiểu thiếu gia này ở bên ngoài cũng không phải cái gì tốt đâu."

"Ở chỗ em tốt là được."

"..."

Sở Vụ bật cười.

"Bảo bối, em có biết vì sao lúc trước anh lại lấy cái tên đó cho Phúc Bảo không?"

Sơ Tranh lười đoán, thẳng thắn nói: "Không biết."

Sở Vụ đã quen với bộ dáng này của cô.

"Bởi vì anh cảm thấy, em là phúc bảo của anh." Lúc ấy, trong đầu hắn liền hiện ra hai chữ như thế.

Cô giống như Phúc Bảo, đột ngột xuất hiện, mang cho hắn ấm áp.

Phúc Bảo từ trên trời rơi xuống.

"..." Sơ Tranh trầm mặc vài giây, con ngươi bình tĩnh nhìn về phía hắn, cánh môi khẽ mở: "Anh coi em là mèo?"

Thứ đồ chơi gì vậy?!

"Phốc..."

"Anh cười cái gì?"

"Bảo bối, em thật đáng yêu. Ha ha ha ha..."

"..." Ai cần anh khen em đáng yêu! Nói em là người tốt! "Đừng cười."

"Anh... anh không nhịn được, ha ha ha..."