Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 397: Trời giáng Phúc Bảo (Xong)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Anh hai, anh hai."

Một cục bông nhỏ phấn điêu ngọc trác, lung la lung lay chạy về phía một đứa bé trai.

Cục bông nhỏ dùng một tay ôm lấy hắn.

Nó ngẩng đầu lên, trong con ngươi lóe lên ánh sáng rực rỡ: "Anh hai."

Cậu bé trai kia ước chừng bảy tám tuổi, rõ ràng vẫn là trẻ con, lại kéo căng khuôn mặt nhỏ, dáng vẻ như một ông cụ non.

Hắn có chút không thích đẩy cục bông nhỏ ra.

"Đừng đụng vào anh."

Cục bông nhỏ giống như bạch tuộc, đẩy một cái tay của nó ra, thì tay khác lại quấn tới.

"Anh hai, anh hai, chơi, chơi với em." Cục bông nhỏ non nớt nói.

"Không muốn." Cậu bé trai rất không kiên nhẫn: "Đi ra."

Cục bông nhỏ vẫn không từ bỏ, nắm lấy cánh tay của hắn lắc: "Anh hai, chơi với em, anh hai chơi với em."

"Sở Vụ, cha mẹ phải ra ngoài một chút, con chơi cùng em trai nhé."

Cách đó không xa có một người phụ nữ hô lên với hắn.

"Phải chăm sóc em trai thật tốt, có nghe thấy không."

Sở Vụ nhíu mày, hiển nhiên không muốn đồng ý.

Nhưng cục bông nhỏ trông mong nhìn hắn, mà người phụ nữ bên kia hô xong liền đi.

"Anh hai, chơi." Cục bông nhỏ lắc lắc cánh tay hắn.

"Em rất phiền."

"Anh hai."

"Đừng gọi anh."

"Anh hai, anh hai..."

Sở Vụ vẫn rất chán ghét Sở Nhiên.

Bởi vì nó luôn luôn quấn lấy mình.

Không quan tâm tình huống gì cả.

Quấy rầy hắn làm chuyện của mình.

Mỗi lần bị hắn mắng xong, Sở Nhiên luôn chực khóc chạy mất, nhưng chưa tới hai phút lại chạy về.

Sở Vụ mang Sở Nhiên về biệt thự, không để ý Sở Nhiên khóc rống, ném nó cho người giúp việc, từ từ lên lầu.

Đi đến chỗ ngoặt cầu thang, bị đồ vật vướng vào một chút, ngã trên bậc thang.

"Tiểu Vụ, con không sao chứ."

Người giúp việc kinh hô chạy tới.

Đầu gối Sở Vụ bị rách, máu chảy ra.

Từ nhỏ đến lớn, hắn gặp đủ các loại chuyện không may, Sở Vụ đã thành thói quen.

Người giúp việc ôm Sở Vụ xuống lầu, đặt trên ghế sofa.

"Chảy máu mất rồi, để dì đi tìm thuốc tới."

Cục bông nhỏ hoàn toàn đã quên cảm giác thương tâm khi Sở Vụ không chơi với nó, lập tức vây tới, khóe mắt còn mang theo hai giọt nước mắt long lanh, giọng nói non nớt hỏi: "Anh hai, anh có đau hay không."

"Không đau."

"Nhiên Nhiên thổi cho anh một chút."

Cục bông nhỏ hướng về phía đầu gối của hắn thổi thổi.

Có chút lạnh.

Hơi hơi ngứa.

Quai hàm của cục bông nhỏ nâng lên, cả người đều lộ ra vẻ đáng yêu.

Cục bông nhỏ thổi thổi, bỗng nhiên giơ tay ôm lấy Sở Vụ, oa một tiếng khóc lên, khóc đến cực thương tâm.

Sở Vụ cũng bị nó hù đến, không trực tiếp đẩy nó ra như lúc trước.

Người giúp việc nghe tiếng mà tới, thấy cảnh này thì cười khổ không thôi.

Sở Nhiên không chịu buông Sở Vụ ra.

Người giúp việc dỗ dành thế nào cũng vô dụng.

"Tiểu Nhiên, để dì bôi thuốc cho anh hai trước được không? Không bôi thuốc, anh hai sẽ đau."

Sở Nhiên hít mũi một cái: "Không muốn anh hai đau."

"Vậy Tiểu Nhiên buông anh hai ra trước được không?"

Sở Nhiên tiếp tục hít mũi: "Được."

Sở Vụ vẫn không thích Sở Nhiên, nó quá phiền.

Nhưng Sở Nhiên không tự biết chút nào, cả ngày cứ anh hai anh hai đuổi theo sau lưng hắn...

"A..."

Sở Vụ từ trên giường ngồi dậy.

Đã rất lâu rồi hắn không mơ thấy Sở Nhiên, sao hôm nay bỗng nhiên lại mơ thấy?

Sở Vụ bình phục lại cảm xúc nơi đáy lòng.

Cánh tay mềm mại vòng qua eo của hắn, kéo hắn về, nữ sinh ôm hắn, nhẹ cọ cọ hai lần, rồi ngủ tiếp.

Sở Vụ không ngủ được, nhưng sợ đánh thức Sơ Tranh, nằm im không nhúc nhích.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Là điện thoại của Sơ Tranh.

Cô kéo chăn, phủ lên trên đầu.

Sở Vụ nhanh chóng lấy điện thoại tới.

"Xin chào, xin hỏi có phải là Sơ Tranh nữ sĩ không?"

"... Có chuyện gì không?"

Người đối diện rõ ràng sửng sốt một chút.

"Ngài là?"

"Có chuyện gì có thể nói với tôi."

"Là như vậy, tôi là quản lý của trang viên Phạn Lộc, ngài có thể chuyển lời đến Sơ Tranh nữ sĩ, bảo cô ấy hôm nay đến biệt thự bên này một chuyến được không."

Trang viên Phạn Lộc...

Sở Vụ hơi siết chặt điện thoại: "Xảy ra chuyện gì?"

"Cái này..."

...

Sở Vụ bán ngôi biệt thự kia đi, chuyện quỷ phá, vẫn luôn không yên tĩnh lại.

Trước kia bảo vệ chỉ nhìn thấy trong biệt thự có ánh sáng, bây giờ lại có thể nghe thấy âm thanh, ngẫu nhiên còn có thể trông thấy một cái bóng thoáng qua.

Bây giờ đội bảo vệ cũng không dám đi làm nữa.

Trang viên Phạn Lộc bên này không có cách nào khác nữa, nên lúc này mới gọi điện thoại cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh đi theo Sở Vụ vào.

Hắn đẩy căn phòng mà vệ sĩ nói có chỗ dị thường kia ra.

"Đây là phòng của em trai anh." Thanh âm của Sở Vụ ép tới thật thấp.

"Anh có em trai?" Sơ Tranh dựa vào tường, tùy ý đánh giá gian phòng.

"Ừ." Sở Vụ đi vào căn phòng, đứng trong căn phòng vắng vẻ: "Nó tên là Sở Nhiên, nhỏ hơn anh năm tuổi."

"Nó làm sao?"

"Chết rồi, ngoài ý muốn."

Lúc đầu...

Người phải chết là hắn.

Đó là lúc hắn mười hai tuổi, Sở Nhiên bảy tuổi.

Cha mẹ tổ chức kỷ niệm ngày kết hôn, mời người lên trên du thuyền chơi.

Sở Vụ không thích những tiếng ồn ào náo động này, cho nên sau khi kết thúc tiệc chính thức gặp mặt, một mình rời đi.

Sở Nhiên vẫn như cái đuôi nhỏ, gọi anh hai, một đường đi theo hắn.

Sau đó xảy ra bất trắc, là Sở Nhiên đột nhiên đẩy hắn ra...

Hắn cứ như vậy nhìn Sở Nhiên ngã trong vũng máu.

Sở Nhiên chết, đem đến cho cha mẹ Sở Vụ đả kích rất lớn.

Đặc biệt là bà Sở.

Bọn họ dọn nhà đến trang viên Phạn Lộc, cũng là sợ bà Sở nhìn vật nhớ người.

Nhưng mà bà Sở lại chở toàn bộ đạc của Sở Nhiên tới, chuẩn bị cho Sở Nhiên một căn phòng ở đây.

Giống căn phòng cũ y như đúc.

Tình trạng tinh thần của bà Sở cực kỳ không tốt, ông Sở không có cách nào, cũng không để ý tới sự ngăn cản của bà Sở, chuyển sạch sẽ những thứ trong phòng Sở Nhiên đi.

Cứ như vậy, tình hình của bà Sở dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Cũng từ đó về sau, yêu cầu của ông bà Sở đối với hắn cũng vô cùng nghiêm khắc, mặc kệ hắn thích gì, hắn muốn làm gì, hắn nhất định phải đi theo những gì bọn họ sắp xếp.

Giống như...

Đang trách móc hắn.

Có đôi khi Sở Vụ cũng nghĩ, có lẽ hắn thật sự là một tên khốn vô tình đến cực điểm.

"Chúng ta chờ ở chỗ này một chút đi." Sở Vụ nói: "Nhìn xem là thứ gì..."

Từ sau khi Sở Nhiên chết.

Hắn liền dọn ra ngoài ở một mình.

"Ừ."

Hai người chờ đợi trong căn phòng.

Đợi từ sáng đến tối, lại từ khi trời tối đợi đến hừng đông, cũng không thấy xuất hiện bất cứ sự dị thường nào.

Sở Vụ xoa xoa đôi mắt có chút chua xót.

"Bảo bối... Đi thôi." Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, nhưng trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.

"Ừ."

Sở Vụ đi ra ngoài trước, Sơ Tranh đi phía sau.

Ngay khi cô đi tới cửa, cô bỗng nhiên quay đầu lại.

Một góc trong phòng, có một đứa bé đang đứng đấy, thân hình cậu bé có chút mơ hồ, giống như có thể tan ra bất cứ lúc nào.

Đứa bé kia vô cùng xinh đẹp, giống như con búp bê được điêu khắc tinh tế trong tủ kính.

Cậu bé giơ tay lên, phất phất tay với Sơ Tranh.

Trên gương mặt trắng nõn mang theo ý cười.

"Chị ơi, em phải đi rồi, chị thay em chăm sóc anh hai nhé."

Thân hình của đứa trẻ bắt đầu tan rã.

Cậu bé vẫn luôn cười.

Ánh mắt nhìn theo thân ảnh dần dần đi xa kia.

Sơ Tranh hơi nghiêng người, để cậu nhìn rõ hơn một chút.

"Cảm ơn."

"Bảo bối?"

Sơ Tranh lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Có lẽ cô đã hiểu cái giao dịch mà tên đạo sư dở hơi kia nói là gì rồi.

Có người nguyện bảo hộ cho anh một thế vô ưu.

*

VỊ DIỆN THỨ 11 HOÀN TẤT!

***

Sắp hết quyển 2 rồi, aizzz...