Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 131: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (28)




Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————–

Tô Hạ bỗng nhiên quay đầu nhìn Vân Phiếm Phiếm đang gối trêи đùi mình.

Hắn rõ ràng biết sủng vật là sủng vật, người thật là người thật, thế nhưng vẫn không khống chế được lẩm bẩm: “Là chính em nói, thích Tô Hạ.”

Nói xong, hắn cúi người, tựa hồ như muốn hôn Vân Phiếm Phiếm.

Vân Phiếm Phiếm ở trêи điện thoại xem được hết, trong lòng có chút sốt ruột.

Bây giờ cô đang ở trong điện thoại, không thể tiếp nhận nụ hôn của Tô Hạ được.

Tô Hạ chậm rãi khom lưng, còn sợ Vân Phiếm Phiếm sẽ trượt xuống khỏi đùi mình nên bàn tay còn đỡ ở sau lưng cô.

Mắt thấy Tô Hạ sắp dùng loại tư thế có độ khó cao thế này hôn môi mình, Vân Phiếm Phiếm càng nóng nảy, điện thoại cũng bị hắn vứt ở một bên, cô cái gì cũng không nhìn thấy.

Cũng không biết có phải ɖu͙ƈ vọng tỉnh lại của Vân Phiếm Phiếm quá mạnh hay không.

Chờ tới khi môi Tô Hạ sắp dừng ở trêи môi cô, Vân Phiếm Phiếm liền tỉnh lại.

Lông mi cô giật giật, chậm rãi mở to mắt.

Trước mắt là gương mặt phóng đại của Tô Hạ, không chút tì vết, ánh mắt dời xuống, môi hắn cách môi cô chỉ còn một chút.

Sau đó, hai cánh môi liền chạm vào nhau.

Đồng tử đen nhánh của Tô Hạ co rút lại, bởi vì hắn phát hiện cô tỉnh lại rồi.

Thật vất vả mới hôn tới môi cô, cánh môi vẫn còn dừng ở trêи khóe môi Vân Phiếm Phiếm.

Sau khi tỉnh lại, trong lòng Vân Phiếm Phiếm phá lệ cao hứng, vốn còn cho rằng mình sẽ bỏ lỡ nụ hôn này, không nghĩ tới mình lại có thể tỉnh lại một cách kỳ tích như vậy, thật quá là may mắn mà.

Thân thể Tô Hạ cứng đờ, căn bản cũng không biết nên làm gì.

Còn chưa khôi phục lại thần sắc bình thường thì hai bên tai đã bắt đầu phiếm hồng.

Cục diện vô cùng xấu hổ, hắn tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.

Ngay tại lúc này, Vân Phiếm Phiếm còn cố tình vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe môi.

Cánh môi Tô Hạ dán ở trêи khóe môi cô, cô vừa ɭϊếʍ như vậy liền trực tiếp đụng phải môi hắn.

Tô Hạ bỗng nhiên ôm lấy eo cô, ngậm chặt lấy hai cánh môi phấn nộn kia.

Vân Phiếm Phiếm vốn đang nằm trêи đầu gối hắn, lúc này bị Tô Hạ ôm lên, thân thể liền mất đi cân bằng, lơ lửng giữa không trung, chỉ có thể nắm chặt lấy áo của Tô Hạ để giữ thăng bằng.

Cứ như vậy, chẳng khác nào tự cô chủ động đưa tới cửa.

Tô Hạ không hề khách khí, nhắm mắt lại tinh tế hôn cô, cũng không buông tha bất luận chỗ nào.

Hai người từ tư thế một người nằm một người ngồi liền biến thành hai người nằm ở trêи thảm, Tô Hạ còn đè ở trêи người cô.

Cũng không biết là qua bao lâu, Vân Phiếm Phiếm nghe được thanh âm của Phương Vũ Lộ truyền tới từ bên ngoài, hình như là đang gọi tên cô.

Cô duỗi tay đẩy đẩy Tô Hạ, Tô Hạ bỗng nhiên bừng tỉnh lại, rời khỏi môi cô, ngồi ngay ngắn ở trêи thảm.

Vân Phiếm Phiếm vẫn còn đang nằm, trước đó Tô Hạ còn nghĩ phải tìm lý do nào đó qua loa lấy lệ cho xong chuyện, hiện tại nhìn thấy nét đỏ ửng trải rộng trêи mặt cô, đôi mắt giống như dòng suối linh động long lanh ánh nước, liền ngay cả cái lý do cũng không muốn tìm nữa.

Nói thẳng: “Chính là như em thấy, anh đã hôn em.”

Nói xong còn giống như có chút ngượng ngùng quay mặt đi.

Gương mặt trắng nõn như ngọc sứ phản quang dưới ánh đèn, khóe môi tuy rằng đang mím chặt nhưng vẫn có thể thấy màu hồng nhuận tự nhiên.

Vân Phiếm Phiếm lại nghe được thanh âm của Phương Vũ Lộ, cô nhanh chân đứng dậy, Tô Hạ lại không biết vì sao mà bỗng nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào cô nói: “Em cảm thấy thế nào?”

Vân Phiếm Phiếm một lòng chỉ nghĩ tới Phương Vũ Lộ, đứng dậy xong liền ném xuống một chữ: “Được.”

"Được" là có ý gì?