Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 132: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (29)




Edit by Shmily

#Do not reup#

– ————————————-

Vân Phiếm Phiếm đi tới cửa, dán tai vào trêи cánh cửa.

Lúc trước cô còn tưởng mình nghe nhầm, hiện tại cẩn thận nghe kỹ thì vẫn là nghe thấy thanh âm của Phương Vũ Lộ.

Thanh âm rất xa, có chút mơ hồ, hình như là phát ra từ phòng cô ở lầu hai, hẳn là Phương Vũ Lộ đang đứng trước cửa gọi cô.

Đột nhiên xoay người lại đã thấy Tô Hạ đứng bên cạnh mình.

Vân Phiếm Phiếm che miệng hắn lại, không cho hắn nói chuyện.

Tô Hạ thấy thân thể cô căng cứng thành một đoàn, biểu tình có chút khẩn trương, muốn lên tiếng hỏi, thế nhưng cánh môi lại bị bàn tay cô bịt kín, không có cách nào nói chuyện.

Lòng bàn tay cô cực kì khô ráo, bên trêи còn có mùi hương nhàn nhạt, Tô Hạ bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, ở giữa lòng bàn tay cô nhẹ nhàng đụng chạm vào một chút.

Vân Phiếm Phiếm cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, lập tức thu tay lại, sau đó nói với Tô Hạ: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là hình như mẹ em đang đứng trước cửa phòng em.”

Nhắc tới Phương Vũ Lộ, sắc mặt Tô Hạ cũng không quá tự nhiên.

Sau đó, hắn hơi hơi nghiêng mặt, khóe môi cong lên, khom lưng nhìn Vân Phiếm Phiếm nói: “Sao anh có cảm giác, chúng ta giống như đang lén lút hẹn hò?”

Ánh mắt hắn nhìn Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên thay đổi, giống như là một loại rượu mạnh được đào từ dưới đất lên, thời điểm mở nút liền có thể ngửi được mùi hương thuần hậu của rượu bay ra từ bên trong, nồng đến mức có thể làm say lòng người.

Vân Phiếm Phiếm gật đầu: “Rất giống.”

Vào lúc Tô Hạ đang cao hứng, cô lại bổ sung một câu, “Nhưng em cảm thấy, nếu như bị phát hiện thì sẽ không có sau đó nữa.”

Nụ cười bên khóe môi Tô Hạ biến mất.

Nói đùa là vậy, nhưng vẫn phải suy xét tới tình hình thực tế.

Tô Hạ rút vài quyển sách từ trêи kệ, mở ra đặt ở trêи bàn, Vân Phiếm Phiếm liếc mắt nhìn thoáng qua nội dung bên trong, xem không hiểu lắm, cô cũng không biết Tô Hạ muốn làm cái gì.

Hắn chỉ chỉ ghế ngồi, nói với cô: “Ngồi.”

Thấy cô không động, Tô Hạ liền tự mình kéo cô tới cạnh ghế, ấn cô ngồi xuống.

Vân Phiếm Phiếm ngẩng đầu, đôi con ngươi tỏa ra linh quang giống như ánh sáng mặt trời chiếu vào trêи mặt nước, sóng nước lóng lánh một mảnh, mà lông mi đen nhánh kia của cô giống như vỏ sò trêи bờ biển.

Tô Hạ mở cửa, nói với cô: “Đừng lo lắng.”

Bỏ lại ba chữ, hắn liền trực tiếp ra ngoài, còn đóng cả cửa lại.

Cũng không biết vì cái gì mà Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên liền cảm thấy yên tâm, ngược lại còn cúi đầu nhìn sách ở trêи bàn.

Sau khi Tô Hạ ra khỏi cửa, quả nhiên nghe được thanh âm của Phương Vũ Lộ.

Cũng không biết bà đã gọi bao lâu rồi, lúc ấy cả tâm cả thân hắn đề đặt hết sự chú ý lên người Vân Phiếm Phiếm, cũng không hề nghe thấy tiếng gọi của bà.

Phương Vũ Lộ vừa gõ vừa gọi, mấy người làm ở trong nhà đều đứng dưới lầu một nhìn lên, còn hỏi bà là có cần giúp đỡ hay không, sau đó liền bị Phương Vũ Lộ từ chối ngay.

Tô Viễn Phàm cũng không có tỉnh, Phương Vũ Lộ dám lớn tiếng gọi như vậy thì hẳn là Tô Viễn Phàm lại ra ngoài lêu lổng rồi.

Loại chuyện này hắn đã thấy nhiều, trước kia khi Phương Vũ Lộ chưa có tới đây ở, Tô Viễn Phàm rất hiếm khi về nhà. Sau khi Phương Vũ Lộ tới, ông ta sẽ làm bộ làm tịch một chút, bất quá chưa tới mấy ngày mà đã bại lộ nguyên hình.

Phương Vũ Lộ nghe thấy tiếng bước chân, động tác liền dừng lại, xoay người liền thấy Tô Hạ đang từ trêи lầu ba đi xuống.

Động tác không nhanh không chậm, giống như là sứ giả đi ra từ trong bóng tối, chỉ là xung quanh rõ ràng rất sáng.

Phương Vũ Lộ đối với hai người của Tô gia này đều là vẻ sợ hãi, bà sợ Tô Viễn Phàm là vì sợ hắn trở mặt không nhận người đem hai mẹ con bà đuổi ra ngoài. Cũng sợ cả Tô Hạ, lúc trước khi tiếp xúc với hắn, bà liền cảm thấy Tô Hạ cũng không phải loại người tốt lành gì, dù hắn có vô dụng thế nào thì cũng là chủ nhân của Tô gia.

Cho nên ai bà cũng không thể động.