Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Chương 42




Ngoài sân là hình ảnh xúc động của những người thân đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách, rõ ràng họ đều là người cùng chung huyết thống, nhưng Phục Nguy lại không quá xúc động, như thể hắn ta hoàn toàn lạc điệu với gia đình này.

Phục Nguy vừa đảo ánh mắt thì nhìn thấy Ngu Huỳnh đang lén lút gạt lệ.

Phục Nguy nghĩ, nàng đúng thuộc kiểu người tình cảm.

Khi đối diện với ánh mắt của nàng, Phục Nguy trầm mặc một giây sau đó dời tầm mắt, thả bức rèm cỏ xuống.

Hắn không muốn nàng nhìn thấy hiện tại hắn chỉ có một mình, dáng dấp dường như rất cô đơn.

Nhưng một lúc sau, cửa nhà bị đẩy ra, nàng lại từ bên ngoài đi vào.

"Sao tự nhiên lại đi vào rồi?" Hắn hỏi.

Ngu Huỳnh nhấc bàn tay vừa rửa lên đưa cho hắn xem, sau đó nói: "Dính chút thuốc bột, nếu không lập tức tẩy rửa thì lát sẽ bị ngứa ngáy rất khó chịu."

Vừa nói, nàng vừa đặt hành lý trên người xuống, lấy ra một ống trúc nhỏ ước chừng bằng một ngón tay. Sau khi mở ra, nàng lấy ra một ít thuốc có màu xanh lá được bào chế từ các loại thảo mộc, sau đó thoa lên tay.

Cảm giác lạnh như băng lập tức dập tắt cơn ngứa rát đang dần trỗi dậy.

Ngu Huỳnh đã chuẩn bị thuốc bột gây ngứa, tất nhiên sẽ chuẩn bị luôn thảo dược chữa trị, cũng chỉ để đề phòng vạn nhất mình bị dính phải thì thoa lên để giảm bớt.

Sau khi nghe nàng nói xong, Phục Nguy nhớ tới việc nàng nói với hắn về thuốc bột trước khi đi đến mỏ đá, dường như hiểu ra được điều gì đó.

Hắn hỏi: "Nàng đã giở trở trên người của phụ nhân kia à?"

Ngu Huỳnh bôi thuốc lên người, không hề giấu giếm hắn: "Nói đạo lý với những kẻ ác cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa nàng ta lại đối xử với Phục An như thế, tất nhiên phải cho nàng ta nếm qua chút khổ sở mới được, nếu không phải vậy thì nàng ta vẫn cứ tưởng chúng ta dễ ức hiếp."

Phục Nguy không khỏi cong môi, trong đôi con ngươi lạnh nhạt có thêm vài phần tán thưởng.

Hắn thấp giọng nói: "Nàng làm vậy không sai."

Ngu Huỳnh hít một hơi thật sâu, nói rằng: "Có nhiều người ở đó thấy ta chưa từng động vào nàng ta, nếu như nàng ta có hoài nghi ta động tay động chân thì cũng không có chứng cứ chứng minh. Hơn nữa, nếu như nàng ta lại đi đồn đại xung quanh rằng chuyện này là do ta làm, ngược lại ta cũng thấy vui khi nàng ta làm vậy."

Phục Nguy hơi nhíu mày: "Vì sao?"

Ngu Huỳnh nói: "Bởi vì nàng ta và thôn dân đều cho rằng ta sẽ không cáo quan, cho nên tất cả bọn họ đều đoán sai rồi."

Phục Nguy nghe vậy, trầm ngâm một tức, nói: "Bọn họ chỉ nghĩ rằng chuyện tranh chấp của thôn phụ thì huyện nha sẽ không quản, vì thế bọn họ đương nhiên sẽ không để ở trong lòng."

Ngu Huỳnh cười cười, khi nàng định nói gì đó thì chợt nghe La thị bên ngoài bảo Phục đại lang vào trong nhà gặp mặt nhị đệ, vì vậy cũng im bặt.

Ngu Huỳnh bọc kín ống trúc đặt lên đầu giường, sau đó đứng qua một bên.

Tất cả mọi người đều đi vào trong nhà, căn nhà lá vốn đã không lớn nay càng trở nên chật chội.

Phục An Phục Ninh vừa vào nhà liền chạy ngay đến bên cạnh Ngu Huỳnh.

Phục An có chút thận trọng nhìn phụ thân mẫu thân xa lạ nhưng có mấy phần quen thuộc trước mặt.

Vốn dĩ cậu luôn rất mong chờ phụ thân mẫu thân trở về, nhưng bây giờ thật sự đã trở về, cậu lại không dám mở miệng gọi phụ thân mẫu thân.

Ngu Huỳnh có chút lo lắng khi đại tẩu nhìn thấy hai đứa nhỏ này thân cận với nàng như thế thì sẽ thấy khó chịu, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy đại tẩu mình đang nấp ở cạnh cửa, tha thiết mong chờ nhìn hai đứa con của mình.

Ngu Huỳnh:...

Đột nhiên cảm thấy có chút đáng thương, nhưng lại có chút đáng yêu, chuyện gì thế này?

Hai đứa trẻ hiện tại có hơi xa cách chỉ vì chưa thấy quen thuộc, chờ thêm một thời gian sẽ tự nhiên tiếp nhận bọn họ, cho nên Ngu Huỳnh tạm thời không nghĩ nhiều, ngược lại chỉ tập trung vào việc nhận thân của hai huynh đệ kia.

Phục Chấn bước vào trong nhà, tâm tình trở nên phức tạp khi nhìn thấy người nhị đệ ruột thịt đang nằm trên giường.

Đôi mắt hắn dần dần di chuyển từ đôi chân bất thường nọ, cuối cùng nhìn lên gương mặt tuấn dật xuất trần kia.

Lần đầu tiên nhìn thấy đôi bên, bên trong sự xa lạ dường như có một cảm giác thân quen khó có thể dùng lời diễn tả được.

Bốn mắt nhìn nhau, lặng im không hề có một tiếng động.

Ngu Huỳnh nhìn hai người, đại khái hiểu vì sao lại biết là có chuyện ôm sai, chính là căn cứ theo vẻ ngoài của bọn họ để nhận biết.

Từ những gì nàng thấy, tướng mạo của hai huynh đệ bọn họ rất giống nhau, khi đứng gần, gương mặt vô cùng tương đồng.

Chỉ là bởi vì hai người lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, một người thì lạnh lùng điềm tĩnh, một người trầm mặc kiệm lời.

Hơn nữa theo điều kiện sinh hoạt mà nói, Phục Nguy quen sống trong nhung lụa, dung mạo đương nhiên xuất chúng.

Còn Phục đại lang quanh năm phơi sương phơi gió, trông có phần thô kệch hơn.

Sau một hồi im lặng, La thị lau nước mắt, rồi nghẹn ngào nói: "Huynh đệ hai con, lớn lên trông rất giống phụ thân, nhất là nhị lang."

Mặc dù mắt bà không thể nhìn rõ, nhưng có thể dần nhìn thấy vật ở gần, hôm qua khi La thị nhìn thấy nhị lang, trong lúc bối rỗi dường như nhìn thấy bóng dáng của trượng phu quá cố.

Phục Chấn nghe được lời mẫu thân nói, biết được mẫu thân đã có thể nhìn thấy, cũng không có nhiều kinh ngạc.

Lúc ở mỏ đá, hắn đã nghe được Hà nhị lang nói khi hắn rời khỏi nhà, mẫu thân hắn dần dần không nhìn thấy đường nữa.

Khi đó, hắn rất lo lắng về đôi mắt của mẫu thân mình. Nhưng trên đường trở về, lại từ trong miệng của Hà thúc mà biết được, em dâu đã chữa trị đôi mắt cho mẫu thân, hiện tại mẫu thân cũng đã dần dần khôi phục thị giác.

Huynh đệ hai người trầm mặc một lát, sau đó Phục Chấn mở miệng trước, âm thanh có chút khàn khàn: "Ta tên Phục Chấn, là đại huynh của đệ."

Bàn tay đặt trên người của Phục Nguy khẽ thu lại, vẻ mặt tựa hồ rất bình tĩnh, thản nhiên đáp: "Phục Nguy."

Cái tên Phục Nguy này, vẫn luôn là tên của nhị lang Phục gia.

Chỉ là do ma xui quỷ khiến, đứa con nuôi lúc trước lại bị chi thứ hai cướp đi, cái tên cũng sửa lại, vì thế cái tên này vẫn chưa từng được sử dụng.

Cái tên này là do phụ thân của bọn họ đặt, cuối cùng, đã trở lại đúng vị trí của nó.

Và cái tên đã đi theo Phục Nguy trong hai mươi mốt năm kia, một khắc đó cũng bị hắn bỏ lại khi hắn bị người dưỡng phụ vứt bỏ.

Ngu Huỳnh tranh thủ mở miệng trước: "Chúng ta vội vàng trở về, còn chưa dùng cơm, ta ra ngoài làm cơm trước."

Nàng từ trong nhà đi ra, Phục An Phục Ninh cũng đi theo, tiếp theo là mẫu thân của bọn chúng.

La thị thở dài một hơi, nói: "Huynh đệ hai con cứ hàn huyên, nương đi ra ngoài trước."

Nói xong cũng ra khỏi nhà, để hai nam nhân cao to ở lại nhìn nhau chằm chằm.

Một lúc lâu sau, Phục Nguy đã mở miệng: "Nói thật, khi đệ gặp được huynh, trong lòng cũng không có nhiều cảm xúc lắm."

Phục Chấn trầm mặc một chút, mới nói: "Huynh biết."

Hắn có thể thấy vị nhị đệ ruột này rất trầm ổn và bình tĩnh.

Phục Nguy nhìn ra ngoài cánh cửa chưa được đóng lại, nói rằng: "Sở dĩ các người có thể trở về đều dựa vào Lục nương, nàng ấy đã nhọc lòng chăm chỉ và mạo hiểm vào núi hái thuốc mới kiếm đủ bạc, đệ chỉ hi vọng các người..."

Dừng một chút, sửa lại cách xưng hô: "Đại huynh đại tẩu có thể nhớ kỹ phần ân tình này, không nên phụ lòng."

Phục Chấn nghe được lời hắn nói, nhớ tới đôi mắt của mẫu thân, với hai đứa nhỏ cũng không gầy yếu như những đứa trẻ khác, cũng biết đều nhờ vào vị em dâu kia, trong lòng tràn đầy cảm động.

Hắn gật đầu, trầm giọng nói: "Ân tình này, cả đời đều sẽ không quên."

Khi Phục Nguy chưa gặp được phu phụ đại huynh, cũng lo lắng thay cho Lục nương vì chưa biết được tính tình của bọn họ.

Lo lắng những người này sẽ vong ân phụ nghĩa, nhưng hiện tại sau khi gặp gỡ, liền buông thả những lo lắng kia xuống. Cả hai phu phụ bọn họ, vẫn còn rất tốt tính.

*

Ngoài sân, sau khi La thị ra ngoài thì vội vàng đi tới kéo tay Ngu Huỳnh, hai tay run run, ngữ điệu run rẩy: "Lục nương, một lão bà như nương không biết phải nói lời cảm tạ như thế nào với con, cho dù với bao nhiêu lời cảm tạ thì nương cũng không thể diễn tả hết ân tình của con dành cho Phục gia chúng ta."

Ngu Huỳnh nhất thời cũng không biết phải đáp lời lại với La thị những gì, chỉ nói: "Sau này chỉ cần sống với nhau thật tốt, không cần nói nhiều lời cảm tạ."

La thị nghe vậy, nước mắt lại trào ra.

Phục An giật giật quần áo của tổ mẫu, khuyên nhủ: "Nãi nãi đừng khóc, nếu khóc nữa thì mắt sẽ mù nữa đấy."

Phục Ninh cũng mở to mắt nhìn tổ mẫu. Bé có chút không hiểu, rõ ràng tiểu thẩm đã trở về, đó là chuyện vui mừng, tại sao nãi nãi lại khóc lóc thảm thương như vậy chứ?

La thị lau khóe mắt, lại sờ đầu hai đứa bé, sau đó giương mắt nhìn về bóng người cách đó không xa.

Bà cũng biết rõ đó là ai, vì thế hô to: "Hạnh nương, con lại đây."

Ôn Hạnh liếc nhìn hai đứa trẻ, lại nhìn sang em dâu, sau đó mới đi từng bước nhỏ tới, gọi một tiếng: "Nương."

La thị kéo tay vợ của đứa con trai cả, nói rằng: "Sau này trong nhà là do Lục nương làm chủ, con sau này cũng phải nghe theo Lục nương."

Ôn Hạnh nhìn về phía em dâu, gật đầu hai cái đáp ứng: "Được."

Sau khi đồng ý xong, lại cúi đầu nhìn về hai đứa con mình, dường như nàng ta không quan tâm đến việc ai làm chủ trong nhà, chỉ để ý đến hai đứa nhỏ.

La thị cúi đầu, nói với Phục An Phục Ninh: "An An Ninh Ninh, đây là mẫu thân của các cháu, nhanh gọi đi."

Hai đứa trẻ lui về sau hai bước tránh ở phía sau tổ mẫu, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào vị mẫu thân mà chúng không có nhiều ấn tượng.

Đôi mắt to xinh đẹp của đại tẩu bắt đầu rưng rưng, đáng thương nhìn sang mẹ chồng rồi lại nhìn em dâu.

Ngu Huỳnh cảm thấy tâm tư của vị đại tẩu này rất tinh khiết. Đôi mắt thuần khiết kia dường như không có chút tạp chất nào.

Ngu Huỳnh thật ra không chỉ có sức đề kháng kém với những nữ tử mềm mại và nhỏ nhắn, mà luôn dễ mềm lòng.

Không chỉ có nàng, mà Phục An cũng rất dễ mềm lòng.

Cậu mặc dù vẫn có cảm giác xa lạ đối với mẫu thân, nhưng khi nhìn thấy mẫu thân khóc lóc thì không đành lòng, sau đó từ phía sau tổ mẫu bước ra, đi tới trước mặt mẫu thân.

Dưới ánh mắt chờ mong của mẫu thân, Phục An do dự chốc lát, mới gọi lên: "Nương..."

Một tiếng nương, trực tiếp làm cho nước mắt của Ôn Hạnh như đê vỡ, nàng đột ngột ngồi xổm xuống ôm lấy người của nhi tử, khóc nức nở.

Phục An ngẩn ra, có lẽ do cảm nhận được tâm tình của mẫu thân, hốc mắt cậu cũng bắt đầu đỏ lên, bàn tay nhỏ bé duỗi ra vỗ nhẹ nhàng lên lưng của mẫu: "Nương, đừng khóc."

Phục An đối với phụ thân mẫu thân còn có chút ấn tượng, nhưng Phục Ninh lại không có ấn tượng nào, vì thế vẫn rất mờ mịt.

Hôm nay là ngày có nhiều niềm vui, nhưng rất nhiều người lại lấy nước mắt rửa mặt.

Một hồi lâu sau, Ngu Huỳnh nói: "Mọi người đều đã đói bụng rồi, con đi làm cơm trước."

Ôn Hạnh khóc đến độ hai con mắt đều sưng đỏ, nghe vậy, lập tức buông nhi tử ra vội đứng lên, lau nước mắt nói: "Tẩu đi làm, tẩu đi làm ngay."

Nàng ta đang định đi làm cơm thì bỗng dưng sững người.

Không biết từ bao giờ trong nhà lại có thêm hai gian nhà. Dường như đó là một gian nhà xí và một gian nhà bếp.

Thấy nàng ta ngẩn ra, Ngu Huỳnh đi về phía nhà bếp, giải thích: "Tháng trước mới vừa dựng thêm hai gian nhà, một gian là nhà xí, gian nhà còn lại là nhà bếp cùng với chỗ tắm rửa."

Ôn Hạnh nghe vậy, vội vàng lau nước mắt, đi theo em dâu vào trong.

Bởi vì trong phòng bếp không có lương thực, lương thực đều để ở trong phòng La thị, vì thế Ngu Huỳnh lại đi ra ngoài lấy lương thực, để lại đại tẩu một mình ở nhà bếp.

Ôn Hạnh nhìn nhà bếp, trong mắt có chút hiếu kỳ.

Nàng liếc nhìn, đó là một căn bếp nho nhỏ, nhưng bên trong cùng có dành một chỗ để tắm rửa.

Lại nghĩ về ba năm mình đã ở mỏ đá.

Bởi vì không có chỗ tắm rữa, lại thiếu nước, hầu như nửa tháng mới có thể lau rửa thân thể một lần, cho nên bây giờ nhìn thấy chỗ tắm rửa này, đột nhiên cảm giác không chân thực lắm.

Cực khổ đã lâu, đến nỗi bây giờ khi nàng nhìn thấy thứ gì đó tốt hơn một chút, nàng đều tự hoài nghi rằng mình đây có phải là đang nằm mơ không.

Ngu Huỳnh từ trong nhà mang ra một bát gạo, năm, sáu củ khoai sọ nhỏ, còn có thêm tám quả trứng gà cuối cùng.

Tiểu Phục Ninh vẫn luôn theo sát nàng, nhìn ra được mẫu thân bé muốn đến gần nói chuyện với bé, nhưng lại sợ doạ làm cho con bé hoảng.

Ngu Huỳnh đưa bát gạo cho tiểu Phục Ninh, nói với bé: "Đem đưa gạo này cho mẫu thân cháu, để mẫu thân cháu đi vo gạo."

Phục Ninh ngẩn người, cầm lấy bát gạo mà liếc nhìn tiểu thẩm, lại liếc nhìn mẫu thân xa lạ kia, do dự một chút, bé mới chậm rãi đi tới, cầm bát gạo trong tay đưa sang.

Ôn Hạnh tiếp nhận lấy gạo, sau đó nhẹ nhàng nói một tiếng cảm tạ.

Tiểu cô nương suy nghĩ một chút rồi cũng mỉm cười với nàng ta.

Ôn Hạnh nhìn thấy nụ cười đó, nước mắt lại lưng tròng.

Phục An nhìn thấy cảnh này, tự hỏi vì sao mẫu thân lại thích khóc như thế? Có phải là ở trong mỏ đá bị người ta bắt nạt?

Cậu có chút đau lòng thay mẫu thân, suy nghĩ một chút, liền vội vàng đi tới, nói rằng: "Để con vo gạo được rồi."

Nhưng Ôn Hạnh không muốn để nhi tử giúp đỡ, nàng ta lắc lắc đầu, xoay người lập tức đi vo gạo.

Sau khi vo gạo trở vào, Ngu Huỳnh nói với đại tẩu muốn bỏ khoai sọ vào nấu chung, đại tẩu lại vội vã đi gọt vỏ khoai sọ, động tác rất nhanh nhẹn.

Hai người rất nhanh đã nấu xong bữa trưa.

Trong lúc đang nấu cơm, Phục Chấn đã sớm ra khỏi gian nhà tranh, hắn nhìn thấy trong vại không còn nước, vì thế hắn nhanh chóng xách thùng nước đi ra ngoài.

Qua ba lượt đã gánh đầy vại nước, sau đó cầm dao ở trong sân mà chẻ cành cây khô ra làm hai nửa.

Tuy rằng đại huynh đại tẩu Phục gia mới trở về được một buổi trưa, nhưng Ngu Huỳnh lại cảm thấy trong thời gian này mình được ung dung rảnh rỗi hơn rất nhiều.