Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 165: Năm năm




Lưu quang lóe lên, thời không biến hóa.

Sở Dương lấy lại bình tĩnh, kiểm tra chung quanh, đồng thời tâm linh chi hải phản chiếu bát phương, chiếu rọi hết thảy mọi thứ trong phạm vi vạn mét chung quanh ở trong lòng.

"Quả thật không có thân ảnh của Phá Quân!"

Hắn không có đi thế giới Phá toái hư không mà là quay trở lại thế giới Phong Vân.

Hắn nhớ rõ lúc trước hắn bị Phá Quân truy sát, chật vật chạy trốn, phía trước là vách núi, sau cùng bất đắc dĩ mới quay lại Thiên Vũ đại lục. Bây giờ trở lại, trong lòng hắn không nói nên lời là tư vị gì.

Vách núi phía trước với hắn hôm nay không tính là gì.

Chung quanh mây trắng lượn lờ, một mảnh hoang vu.

"Trước tìm được người sống đã, xem thử nơi này rốt cục đã trôi qua bao lâu?"

Đây là lần đầu tiên Sở Dương quay lại thế giới đã từng tới, thế nên hắn không thể xác định được hiện tại là thời gian ngay lúc đó hay là đã qua bao lâu rồi?

Hắn đằng không mà lên, ngự kiếm phi hành.

Hắn dõi khắp thiên hạ, non sông tươi đẹp.

Tâm tình của Sở Dương không khỏi tốt hơn nhiều.

Ở Thiên Vũ đại lục, mặc dù hắn tính toán rất nhiều, giết không ít người, thậm chí có chút điên cuồng nhưng hắn một mực rất ngột ngạt. Bây giờ đi tới phiến thiên địa này, dù đối mặt với Đế Thích Thiên thì hắn cũng có tự tin có thể chống đỡ chính diện với đối phương, vậy nên tâm tình tự nhiên thả lỏng.

Nhìn xa xa phía trước, hắn phát hiện một thị trấn nên lập tức hạ xuống.

"Cũng chẳng biết Vô Song thành ra sao rồi?"

Sở Dương không có quay lại đó trước mà chuẩn bị tìm hiểu rõ ràng tình hình. Dù sao lúc hắn rời đi, Phá Quân xuất hiện, chỉ sợ Tuyệt Vô Thần hẳn cũng đã đến, thiên hạ hôm nay rốt cục có bộ dáng gì, hắn cũng rất tò mò.

"Duyệt Lai khách sạn?"

Sở Dương cười, đi vào.

"Lão gia muốn nghỉ chân hay ở trọ?"

Tiểu nhị chạy đường thấy Sở Dương y phục gọn gàng, khí vũ bất phàm nên chạy chậm tới, khom lưng cúi người hỏi, đây cũng là đạo mưu sinh của bọn hắn.

"Nghỉ chân!"

Lúc này trong tiệm chỉ có hai ba bàn khách nhân, hơi vắng lặng, Sở Dương đi tới bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, sau đó thuận miệng nói: "Đem một số món ngon sở trường ra đây, pha thêm ấm trà ngon!"

Tiểu nhị đại hỉ, vội vàng cất cao giọng nói: "Rõ! Món ăn sở trường hai mặn hai chay, một bình rượu ngon, một bình trà ngon, nhanh lên một chút!"

Sau khi báo lên, hắn đang muốn rời đi thì Sở Dương gọi hắn lại.

Tiểu nhị khom người hỏi: "Lão gia còn gì sai bảo?"

Sở Dương ném tới một khối bạc vụn.

Tiểu nhị không khỏi kinh hỉ hỏi: "Lão gia, ngài đây là?"

Sở Dương lật tay hiện ra thêm một thỏi bạc, vân vê nói: "Ta có chuyện hỏi thăm, nếu trả lời tốt thì còn nữa!"

Tiểu nhị thích chí hơn, thỏi bạc vụn mới nãy tương đương nửa tháng tiền công của hắn, còn thỏi bạc trong tay Sở Dương kia lại bằng một năm tiền công, vậy nên lúc này hắn hết sức nhiệt tình, hỏi: "Lão gia, chỉ cần tiểu nhân biết thì nhất định sẽ nói ra hết."

Sở Dương tùy tiện hỏi: "Nói một chút đại sự giang hồ dạo gần đây nghe thử?"

Tiểu nhị trầm ngâm một lát, nói: "Muốn nói đại sự sao? Tính từ năm đó Thiên Hạ hội bị Vô Thần Tuyệt cung thay thế, uy áp giang hồ không ai dám không phục, giết đến người giang hồ sợ hãi, các thế lực lần lượt bị thôn tính, ngay cả Vô Song thành cũng chỉ có thể co đầu rút cổ lại một góc."

Sở Dương khẽ nhíu mày, hỏi: "Bái Kiếm sơn trang đâu?"

Tiểu nhị lập tức nói: "Há có thể không biết đến nó. Thật đáng tiếc, Bái Kiếm sơn trang lớn như thế, ở năm năm trước đúc ra một thanh tuyệt thế hảo kiếm, danh tiếng nhất thời vô lượng nhưng do bị liên lụy bởi đại chiến giữa Thiên Hạ hội và Vô Song thành nên dần suy sụp, sau cùng trực tiếp đầu nhập vào Vô Thần Tuyệt cung!"

Sở Dương nhấn mạnh: "Năm năm trước?"

Tiểu nhị mặc dù không biết người trẻ tuổi trước mắt tại sao lại không rõ đại sự trên giang hồ, nhưng hắn vẫn thành thành thật thật trả lời: "Chính là năm năm trước, tuyệt đối không sai!"

Sở Dương xoay chuyển tâm tư: "Năm năm sao? Thời gian này tính thế nào?"

Hắn sống một trăm năm ở trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao lẫn thế giới Đại Đường Song Long, tuyệt đối không thể tính theo cách này, cũng không thể lấy thời gian trên Thiên Vũ đại lục làm tiêu chuẩn cơ bản.

"Nếu thế?"

Hắn khẽ động trong lòng, nghĩ đến một loại khả năng nào đó.

Hắn từ Phong Vân trở lại, sau một tháng lại tiến đến thế giới Tiểu Lý Phi Đao, sau khi trở lại một đoạn thời gian lại đến thế giới Đại Đường, sau đó lại trở về cho đến hiện tại quay lại thế giới Phong Vân.

Thiên Vũ đại lục, Tiểu Lý Phi Đao, Thiên Vũ đại lục, Đại Đường Song Long, Thiên Vũ đại lục.

"Năm lần là năm năm sao?"

Sở Dương cảm thấy đây hẳn là nguyên nhân thời gian trôi qua năm năm, chẳng qua là chưa thể xác định cụ thể thôi, dù sao thì đây chỉ là lần đầu tiên hắn quay lại một thế giới.

Sở Dương ra hiệu: "Ngươi cứ nói đi?"

Trong chốc lát này, trà nước đã bưng lên, Sở Dương rót một chén, hít hà rồi không khỏi lắc đầu, bỏ xuống.

Hắn từng làm Sở Hoàng hai lần, từng uống qua danh trà trong thiên hạ, thậm chí uống cả linh trà ở trong Thiên Vũ đại lục nên tự nhiên không ưa gì thổ trà trước mắt.

Tiểu nhị lại nhìn thẳng, nhếch miệng, cảm thấy thiếu niên trước mắt có lai lịch không nhỏ, tiếp tục nói: "Muốn nói đến đại sự giang hồ gần đây nhất thì không gì qua được chuyện thần thoại Vô Danh bị Tuyệt Vô Thần của Vô Thần Tuyệt cung bắt đi. Kể từ đó, nhân vật võ lâm thiên hạ đều ảm đạm, sĩ khí đại tang."

Sở Dương khẽ híp mắt nói: "Với tu vi của thần thoại võ lâm Vô Danh thì sao lại bị bắt được?"

Tiểu nhị nhún nhún vai nói: "Chuyện này thì ta không biết."

Sở Dương ném thỏi bạc trong tay ra, nói: "Gọi chưởng quỹ các ngươi tới đây!"

Tiểu nhị này mặc dù linh thông tin tức trên giang hồ nhưng dẫu sao cũng biết có hạn. Sau khi hắn biết đã trải qua bao nhiêu năm thì đã mất đi hứng thú, chuẩn bị tìm một người khác để tìm hiểu rõ hơn.

Tiểu nhị sau khi nhận thỏi bạc thì sững sờ, nhưng cũng giật mình nói: "Tạ lão gia ban thưởng, ta sẽ đi thông tri cho chưởng quỹ!"

Qua một lát, chưởng quỹ đi tới.

Người chưởng quỹ này hết sức trẻ tuổi, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi thôi, một thân khí thế lại không tầm thường, hiển nhiên là người luyện võ. Khi hắn thấy rõ ràng Sở Dương thì lập tức run lên, lộ ra vẻ mừng như điên, tiến lên hai bước, quỳ một chân xuống nói: "Một lẻ tám bái kiến thành chủ!"

Thanh âm mặc dù nhỏ xíu xiu nhưng vừa vặn tiểu nhị ở cách đó không xa nghe được, lập tức run rẩy cả người, xém tí bị hù chết.

"Ngươi còn nhận ra ta?"

Sở Dương cười, một lẻ tám, đây là xếp hạng của ám vệ.

Hắn thấy Duyệt Lai khách sạn thì biết được đây là bố trí của hắn lúc trước, chân khí vận chuyển trong cơ thể đối phương hiển nhiên là Hàng Long thần cước độc nhất.

Một lẻ tám y nguyên khó nén kích động, nói: "Năm đó được thành chủ dạy bảo, sao có thể quên?"

Sở Dương nói: "Đi thôi, dẫn ta tới một chỗ an tĩnh!"

Nói xong, hắn đứng lên.

Một lẻ tám hết mực cung kính nói: "Mời thành chủ!"

Sau khi tới hậu viện, Sở Dương vào chỗ, nói ra: "Nói hết toàn bộ những chuyện xảy ra sau khi ta biến mất trong năm năm này ra, không cần rõ chi tiết!"

"Vâng, thành chủ!"

Một lẻ tám đã trấn định lại, bắt đầu giảng thuật toàn bộ đại sư phát sinh trong năm năm này.

Lúc trước Bái Kiếm sơn trang sống mái với Thiên Hạ hội, bọn người Đoạn Lãng của Vô Song thành chém giết toàn bộ Thiên trì thập nhị sát, nhưng do Nhiếp Phong cầu tình nên thả Tần Sương và U Nhược.

Về sau, bọn hắn đi khắp nơi tìm Sở Dương nhưng không đạt được tin tức gì. Tuy nhiên Hùng Bá đại chiến vơi Sở Dương dù bị trọng thương nhưng lại quay trở lại Thiên Hạ hội, khiến cho bọn hắn lòng nặng trĩu.

Đặc biệt là sau khi biết tin Phá Quân truy sát Sở Dương, bọn hắn đều cảm thấy khoog ổn.

Lúc đó, Vô Song thành lòng người bàng hoàng.

Ngay cả bọn người Đoạn Lãng cũng đã mất đi chủ tâm cốt.

"Đồ nhi của ta sẽ không chế dễ dàng như thế!"

Kiếm Thánh đi tới phủ thành chủ để lại một câu nói xong thì trở lại trang viên, nhưng cũng an định lòng người.

Về sau, Vô Song thành tạm thời có Minh Nguyệt thay mặt quản lý, bọn người Đoạn Lãng, Độc Cô Minh, Nhiếp Phong phụ trợ.

Nhưng mà thiên hạ phong vân biến hóa, đại sự liên tục phát sinh khiến cho người ta không kịp nhìn.

Sau đó, Thiên Hạ hội bị Vô Thần Tuyệt cung tiếp quản, Hùng Bá không biết tung tích.

Tuyệt Vô Thần bắt đầu từ bắc đến nam, uy áp thiên hạ, thẳng đến tiếp cận Vô Song thành thì bị ngăn cản.