Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 166: Đại thế




Vô Thần Tuyệt cung hết sức hung hăng, Tuyệt Vô Thần bá đạo vô cùng.

Sau khi khuếch trương bị ngăn cản, Tuyệt Vô Thần tự mình ra mặt giết tới bên ngoài Vô Song thành.

"Lúc ấy các sư huynh sư tỷ như Đoạn Lãng, Minh Nguyệt, Độc Cô Minh, Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân, Dương Phong, Dương Tiểu Vũ đều xuất thủ, đại chiến Tuyể Vô Thần nhưng vẫn không địch lại. Thậm chí ngay cả Nhiếp Phong lẫn Bộ Kinh Vân thi triển ra lực lượng kết hợp phong vân nhưng cũng không thể ngăn cản được nắm đấm của Tuyệt Vô Thần, ngay khi hắn muốn đánh giết hết bọn họ thì ở trong thành toát ra một cỗ kiếm ý dọa lùi hắn."

Một lẻ tám nhớ tới trận chiến kinh tâm động phách đó thì giọng nói không khỏi run rẩy.

Sở Dương lẳng lặng nghe, không hề bình luận.

Một lẻ tám nói tiếp.

Về sau, Tuyệt Vô Thần an tĩnh một đoạn thời gian, nữa năm sau liền vòng qua Vô Song thành tiếp tục chinh phạt thiên hạ, bắt giữ nhân sĩ võ lâm, hoặc dùng độc hoặc uy hiếp, đủ loại thủ đoạn khống chế.

Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân mấy lần xâm nhập hậu phương địch để thám thính, muốn trừ hại lớn cho võ lâm nhưng lại bị con của Tuyệt Vô Thần là Tuyệt Tâm phát hiện ra Nhiếp Phong chính là cha của con trai của ái thê Nhan Doanh của Tuyệt Vô Thần, nhân đó thiết hạ bẫy rập bắt đi Nhiếp Phong.

Bộ Kinh Vân cứu viện lại bị trọng thương, trên đường gặp Vô Danh, được cứu.

Vì cứu Nhiếp Phong, Vô Danh khiêu chiến Tuyệt Vô Thần để hấp dẫn sự chú ý, để cho Bộ Kinh Vân cứu Nhiếp Phong đi.

"Nhưng trong ngày giao đấu, Vô Danh lại bị đệ tử Kiếm Thần hạ độc, sau đó bị Tuyệt Vô Thần bắt!"

Nói đến đây, một lẻ tám cũng không nhịn được cắn răng.

Sở Dương nhíu mày, nghe cho tới bây giờ hắn lại cảm thấy quái dị.

Nguyên bản ở trong phim truyền hình, Nhiếp Phong bị bắt, Vô Danh cũng bị đệ tử Kiếm Thần của hắn hạ độc, nhưng hôm nay bị hắn cải biến rất nhiều, thế mà lại vẫn phát sinh chuyện giống như thế.

"Là thế giới sửa đổi hay do quán tính?"

Sở Dương suy nghĩ xâu ra nhưng không giải thích được, hỏi: "Ngươi có biết tại sao Kiếm Thần hạ độc không?"

"Không biết!"

Một lẻ tám lắc đầu.

Sở Dương lại có mấy phần minh ngộ, chuyện này ắt liên quan đến Phá Quân.

Người mà Phá Quân muốn trừ bỏ nhất ngoài Vô Danh ra không còn ai khác, để đối phó Vô Danh mà hắn từng đi xa đến Đông Doanh, trao đổi tuyệt học Sát Phá Lang với Tuyệt Vô Thần.

Cũng tất nhiên là hắn sử dụng Xá Tâm ấn khống chế Kiếm Thần.

Vì giết Vô Danh mà hắn không từ bất cứ thủ đoạn nào.

"Vốn tưởng có thể thay đổi vận mệnh của ngươi, nhưng kết quả vẫn y như cũ!"

Sở Dương thở dài trong lòng.

"Vì trừ bỏ Tuyệt Vô Thần mà Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong được cứu ra cùng nhau đi mời Kiếm Thánh rời núi, nhưng bị cự tuyệt. Hai người Nhiếp Phong không hiểu ra sao nên lập tức đi tìm cường giả thế hệ trước là Đệ Nhất Tà Hoàng để nhận truyền ma đao, tu vi tiến nhanh. Nhiếp Phong chẳng những đột phá đến cảnh giới Tông sư mà còn đạt tới tình trạng cao thâm. Đáng tiếc, Băng Tâm quyết lại không thể áp chế được ma tính, thần trí thường xuyên không rõ, địch ta không phân, liền đi xa đến Thiên Nhai các để trấn áp ma tính, Đệ Nhị Mộng âm thầm đi theo."

"Về phần Bộ Kinh Vân, thực lực của hắn cũng tăng vọt nhưng còn lâu mới là đối thủ của Tuyệt Vô Thần. Hắn chỉ du tẩu các nơi, âm thần săn giết cường giả của Vô Thần Tuyệt cung."

"Thiên hạ hôm nay, trừ Vô Song thành chúng ta ra thì đại bộ phần đều chịu sự giám sát của Vô Thần Tuyệt cung. Lòng người bàng hoàng, khắp nơi giết chóc."

Một lẻ tám nói xong lời cuối thì thở dài không thôi.

Sở Dương trầm mặc một lát, dò hỏi: "Tu vi bọn người Đoạn Lãng sao rồi?"

Một lẻ tám ảm đạm trả lời: "Thành chủ, từ sau khi mất đi tin tức cua ngài, Vô Song thành lúc nào cũng ở trong hoàn cảnh giới nghiêm, ngay cả chúng ta cũng có cảm giác cấp bách, tu luyện cũng càng thêm cố gắng. Đặc biệt là sau khi Tuyệt Vô Thần xâm lấn, trên cơ bản đều là tu luyện, bọn hắn cũng lần lượt đạt tới cảnh giới Tông sư. Nhưng mà thuộc hạ tư chất có hạn, một mực bồi hồi ở tiên thiên trung kỳ nên được phái đến chỗ này để truyền đạt tin tức."

Sở Dương gật gật đầu: "Tư chất của ngươi xác thực có hạn, nhưng đã gặp ta thì cũng coi như là một phen cơ duyên của ngươi!"

Một lẻ tám ở trước mắt tư chất cũng được, ở phương thế giới này cũng coi như trung thượng đẳng, nhưng cũng đã tiêu hao hết tiềm năng, nếu không có cơ duyên thì e là khó mà tiến thêm được một bước.

Một lẻ tám lập tức kích động: "Thành chủ..."

Sở Dương quát: "Ngưng thần vận công!"

"Vâng, thành chủ!"

Một lẻ tám hít sâu một hơi, khoanh chân nhắm mắt, trong hô hấp đã điều chỉnh trạng thái đến đỉnh phong, Sở Dương thấy thế thì khá hài lòng.

VÚT!

Từng ngón tay điểm ra nhưng không chạm tới cơ thể một lẻ tám, cô động chân khí, khai thác kinh mạch, dùng Thanh Đế chân khí làm gốc để vận chuyển, tăng thực lực lên, lại không lưu lại tai họa ngầm.

Trong nháy mắt, một lẻ tám đã đạt đến tiên thiên đỉnh phong.

Sở Dương bỗng nhiên quát to: "Nếu đã thế ta sẽ giúp ngươi một bước công thành! Há mồm!"

Một lẻ tám không chút do dự há miệng ra, lập tức cảm nhận được một viên đan dược chui vào trong miệng, tâm hữu linh tê nuốt xuống.

"Tập trung tinh thần, cảm ứng thiên địa!"

Sở Dương nói, vừa giúp đỡ luyện hóa Tông Sư Phá Chướng đan, vừa tiến hành dẫn đạo.

BÙM!

Sau thời gian một nén ngang, cơ thể một lẻ tám dâng lên một cỗ khí tức thật lớn, khí cơ cả người dung nhập trong thiên địa, tiến hành câu thông.

Đây là biểu hiện đạt đến Tông sư.

Sở Dương gật đầu nói: "Tốt!"

Với tu vi hiện tại của hắn, dùng Thanh Đế chân khí làm gốc, dùng đan dược phụ trợ giúp người khác đạt tới cảnh giới Tông sư cũng không khó khăn.

Chỉ là như thế sẽ đốt cháy giai đoạn, hao tổn tiềm năng rất lớn.

"Đa tạ thành chủ!"

Cảm nhận được biến hóa trong người, một lẻ tám quỳ hai đầu gối xuống, bái ba bái.

Trong lòng của hắn càng thêm chấn kinh thực lực của Sở Dương, không ngờ lại có thể tăng hắn lên Tông sư dễ dàng như thế, thủ đoạn cỡ nào? Hẳn là thành chủ thành tiên hay sao?

Hắn càng thêm cung kính Sở Dương.

"Đứng lên đi!"

Sở Dương vừa nhấc tay lên khiến cho một lẻ tám không tự chủ được đứng dậy, đang chuẩn bị bàn giao vài câu thì ánh mắt hắn ngưng tụ lại, nở nụ cười lạnh, nói: "Phiền toái tới rồi, đi, theo ta ra ngoài xem một chút!"

"Vâng, thành chủ!"

Một lẻ tám sững sờ nhưng không hề hoảng hốt, theo sát sat lưng Sở Dương.

Mới ra tới ngoài tửu quán, chỉ thấy một đám người áo đen cưỡi ngựa cấp tốc chạy đến, từng người mặc y phục đen, trên mặt mang theo mặc nạ la sát hung ác dữ tợn, người đi đường sớm đã bị hù không còn ai trên đường.

Rốt cục đám người đứng trước tửu quán.

Người cầm đầu nói giọng quái dị: "Ai là chủ nhân tửu quán?"

Sở Dương nhìn xem hơn hai mươi người, đặc biệt là người cầm đầu lại là tiên thiên cảnh không kém gì một lẻ tám lúc trước, hắn không khỏi hỏi thăm: "Các ngươi là Quỷ Xoa La quân của Tuyệt Vô Thần?"

Người cầm đầu rút ra loan đao, nói: "Nếu biết đại danh của chúng ta thì còn không mau quỳ xuống cho ta!"

"Nếu thế thì đi chết đi!"

Sở Dương lười dông dài, tâm niệm khẽ động, phi đao xuất hiện nhanh như lưu tinh, xoẹt qua một đường vòng cung chém giết hết tất cả trừ người cầm đầu.

"Tới đây cho ta!"

Sở Dương vung bàn tay lớn nhiếp người cầm đầu đi qua, ấn trên mặt đất, quỳ gối trước mặt.

Người này hoảng sợ nói: "Ngươi, ngươi là ai?"

Sở Dương nói: "Ngươi không có tư cách biết."

Nói xong, hắn sử dụng ngay tâm linh lực nô dịch đối phương, nói tiếp: "Nói ra toàn bộ tình hình Vô Thần Tuyệt cung mà ngươi biết!"

"Rõ!"

Người này lập tức cung kính tuân mệnh, một lẻ tám ở bên cạnh thấy thế thì nhếch miệng, nhìn Sở Dương với vẻ không hiểu nhưng càng thêm kính sợ.

Hắn gọi là Đồng Xoa La, là thủ hạ đại tướng của Tuyệt Vô Thần, ngoài ra còn cả Ngân Xoa la và Kim Xoa La, mà Kim Xoa La đang chuẩn bị chạy tới hoàng thành âm thầm giết đi chí tôn, sau đó giả trang trí tôn để hiệu lệnh thiên hạ.

Động tác kế tiếp của Tuyệt Vô Thần là chuẩn bị chinh phục những tông phái còn lại, dùng lực thiên hạ mai táng Vô Song thành cùng Kiếm Thánh.

Về phần hắn, bởi chấp hành một loại nhiệm vụ nên đi ngang qua đây, lại biết tửu quán ở đây là sản nghiệp của Vô Song thành nên không khỏi động sát tâm, lập tức đi tới.

Sở Dương hừ một tiếng nói: "Không biết tự lượng sức mình! Vô Danh sao rồi?"

Đồng Xoa La đàng hoàng nói: "Vô Danh đã bị phế tu vi, giam ở trong lao, thỉnh thoảng bị Tuyệt Tâm khảo vấn!"

"Đã bị phế sao? Bị Tuyệt Tâm khảo vấn? Có ý tứ!"

Sở Dương biết, tiếp theo chỉ sợ là Vô Danh tu luyện Vạn Kiếm Quy Tông, không phá thì không xây được, phá rồi lại lập, cảnh giới tăng lên, cũng hẳn là thời điểm đột phá đạt tới Đại tông sư, tu vi khôi phục lại toàn bộ, e là còn cần một khoảng thời gian nữa. Nghĩ đến đây, Sở Dương phân phó nói: "Ngươi hãy trở lại, nhớ kỹ, âm thầm bảo hộ tốt Vô Danh!"

"Rõ!"

Đồng Xoa La tuân mệnh rời đi.

Sở Dương xoay người nói: "Một lẻ tám, sau khi củng cố tu vi thì giao nơi này cho người ngoài quản lý đi, đến lúc đó ngươi trở lại Vô Song thành, chờ đợi điều động!"

Một lẻ tám đại hỉ đáp: "Vâng, thành chủ!"

VÚT!

Sở Dương đã hiểu rõ thiên hạ đại thế nên không ở lại nữa, chân đạp trường kiếm, ngự kiếm phi không, biến mất ở phía cuối chân trời.

Một lẻ tám rất chấn kinh, thấy Sở Dương triệt để biến mất thì không khỏi thì thào: "Thành chủ quả nhiên không phải người!"