Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 167: Sáu tháng diệt thần




Vô Song thành, phủ thành chủ.

Không khí ngột ngạt khiến người ta không khỏi đứng dậy.

Minh Nguyệt áp chế nộ khí, liếc nhìn qua hai bên, bất mãn nói: "Chúng ta vẫn co đầu rút cổ sao?"

Những người ngồi đây đều là nhân vật thượng tầng của Vô Song thành, gồm những người như Đoạn Lãng, Độc Cô Minh, Dương Phong, Dương Tiểu Vũ, quản gia Vương Phúc, Độc Cô Hải, Dạ Vũ Sinh, Thích Vũ Tôn, Vương Cương, Lưu Phong.

Từng người bọn hắn khí tức ngưng trọng, thực lực không tầm thường nhưng nghe lời của Minh Nguyệt thì đều trầm mặc.

Độc Cô Hải thở dài, nói: "Chúng ta có thể làm gì? Kiếm Thánh lão nhân gia ông ta không để ý tới tục sự, đám người chúng ta đều không phải là đối thủ của Tuyệt Vô Thần, nếu cứng đối cứng ắt sẽ thảm bại."

Đoạn Lãng âm vang nói: "Chưa hẳn! Tuyệt Vô Thần chẳng qua cũng chỉ là Tông sư viên mãn mà thôi, trận chiến năm xưa tất cả chúng ta là cảnh giới tiên thiên nên không phải là đối thủ của hắn cũng dễ hiểu, còn hiện tại!"

Hắn toát ra kiếm ý, uy áp xé rách thương mang, lại nói tiếp: "Ta, Minh Nguyệt, Độc Cô Minh, Dương Phong, Dương Tiểu Vũ đều đã đạt tới cảnh giới Tông sư, tu vi tiến nhanh, thực lực tăng lên cũng không phải chỉ có một chút, chưa hẳn đã sợ Tuyệt Vô Thần."

Dạ Vũ Sinh chất vấn: "Nhưng ngươi cũng đừng quên, Vô Thần Tuyệt cung chẳng những có Tuyệt Vô Thần mà còn cả một lướng lớn cường giả đến từ Đông Doanh như Phá Quân, Tuyệt Thiên, Tuyệt Tâm, thêm cả những cao thủ võ lâm bị bắt đi nô dịch nữa, sao có thể đối phó?"

Đoạn Lãng nghe thế cũng trầm mặc.

Hiện thực không thể chối cãi.

Tuyệt Vô Thần quá mức cường đại, tu luyện Bất Diệt Kim Thân căn bản khó có thể rung chuyển, uy lực sát quyền của hắn cũng cực kỳ đáng sợ, lại thêm bọn người Phá Quân nữa, cho nên bọn hắn thật không có nắm chắc bao nhiêu.

Dương Phong đột nhiên nói: "Nếu như Nhiếp Phong không bị điên thì uy áp do hắn cùng Bộ Kinh Vân liên thủ lại có lẽ có thể ngăn cản được Tuyệt Vô Thần!"

Độc Cô Minh bất đắc dĩ nói: "Thật đáng tiếc, chúng ta đều tu luyện Bài Vân chưởng và Phong Thần thối nhưng lại không thể dung hợp, không thể kích phát ra lực lượng của Ma Kha Vô Lượng được, bằng không thì sao chúng ta lại một mực co đầu rút cổ không ra?"

Đám người lại trầm mặc lần nữa.

Nói tóm lại, trong Vô Song thành cao tầng chia làm hai phái, một phương muốn chủ động xuất kích, cứng đối cứng với Tuyệt Vô Thần; một phương thì cầu an ổn, bởi có Kiếm Thánh tọa trấn nên tuyệt đối không có việc gì.

Minh Nguyệt trầm giọng nói: "Nếu như có đại sư huynh ở đây thì cũng sẽ không như thế!"

Mọi người không khỏi chấn động, nhớ tới người thiếu niên trẻ tuổi có thực lực cường đại đến đáng sợ kia, nếu như hắn còn ở đây, mấy năm này trường thành thì chắc chắn sẽ không thua Tuyệt Vô Thần.

Đáng tiếc, hắn lại biến mất vô tung vô ảnh trong một trận chiến diễn ra ở năm năm trước.

"Chẳng phải ta đã trở lại rồi sao?"

Thanh âm sâu kín đột nhiên truyền ra, vang vọng thật lâu trong đại sảnh, khiến cho mọi người đờ người ra, lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Âm thanh kia, bọn hắn quá quen thuộc.

Tất cả đồng loạt quay đầu lại nhìn, lập tức thấy được hình tượng cả đời bọn hắn khó quên.

Băng qua đại môn thì thấy nơi xa có một bóng người ngự kiếm phi tiên, bạch y phất phới, tóc dài tung bay tựa như thần tiên giáng trần, trong nháy mắt đã hạ xuống trong đại sảnh.

Không phải Sở Dương thì còn là ai?

"Sao thế? Không nhận ra ta à?"

Sở Dương thấy bộ dáng đờ đẫn của mọi người thì không khỏi mỉm cười, nhưng trong lòng của hắn lại có cảm giác quái dị khó tả.

Chính như bản thân hắn đã rời đi mấy trăm năm, nhưng ở nơi này chẳng qua chỉ đi có năm năm mà thôi, thời gian rối loạn khiến hắn có cảm giác hoảng hốt.

"Bái kiến thành chủ!"

Đám người khôi phục tinh thần, đều đứng cả dậy, kích động hành lễ.

"Đại sư huynh, ngươi rốt cục đã về rồi!"

Minh Nguyệt ngồi ở vị trí đầu kinh hô một tiếng, lập tức nhào vào trong ngực Sở Dương.

Sở Dương khóe miệng giật giật, trong lòng thở dài, vỗ vỗ bờ vai của nàng.

Những người khác liền coi như không thấy gì.

Minh Nguyệt mắt đẫm lệ nhòa, ủy khuất hỏi: "Sư huynh thôi, sư huynh xấu xa, sao rời đi liền nhiều năm như vậy? Ngươi rốt cục đi nơi nào?"

Sở Dương đơn giản tìm một cái cớ, nói: "Hôm đó ta bị Phá Quân truy sát nên chạy tới một chỗ hiểm địa, đạt được cơ duyên nên bế quan đến tận giờ."

Minh Nguyệt ngẩng đầu, dần lộ ra vẻ không hiểu, nói: "Ta đã sớm nói đại sư huynh phúc lớn mạng lớn tạo hóa lớn, chắc chắn sẽ không có việc gì, đúng không? Hiện tại đại sư huynh trở lại thì hẳn thực lực cũng đạt đến một tình trạng không thể tưởng tượng nhỉ? Cái gì mà Phá Quân? Cái gì mà Tuyệt Vô Thần? Hết thảy đều có thể quét ngang."

Bọn người Thích Vũ Tôn vội vàng cười nói: "Đúng thế, đúng thế, thành chủ là ai chứ? Rồng trong loài người, cái thế kỳ tài, tất nhiên có đại khí vận thì sao có thể xảy ra chuyện gì được?"

Sở Dương khoát tay áo, trực tiếp ngồi ở thủ vị, liếc nhìn hai bên rồi gật đầu. Đặc biệt là mấy người Đoạn Lãng trưởng thành nhanh chóng, đều đã đạt tới cảnh giới Tông sư, đáng tiếc khiếu huyệt mở ra không nhiều, chỉ có Đoạn Lãng mới mở được năm khiếu, những người còn lại thì chỉ mở được một hai khiếu mà thôi.

Thấy ánh mắt của hắn quét tới, bọn người Đoạn Lãng tự nhiên ưỡn ngực, đứng thẳng tấp.

Cho dù là những lão nhân như Độc Cô Hải cũng không tự chủ ngưng cười.

Sở Dương âm vang nói: "Tiếp theo, nhiệm vụ duy nhất của các ngươi chính là tu luyện, sáu tháng sau, mỗi người các ngươi đều có thể chụp chết Tuyệt Vô Thần!"

Đám người nghe thế thì toàn thân đại chấn, sau đó lại cười khổ nói: "Đại sư huynh, sáu tháng tối đa chỉ mở được một hai khiếu huyệt mà thôi, sao có thể là đối thủ của Tuyệt Vô Thần được?"

Sở Dương nói chắc nịch: "Ta nói có thể thì nhất định có thể!"

Mọi người nghe thế không khỏi lộ ra vẻ tò mò.

Hắn cũng không chần chờ, tiện tay hất lên lập tức có một bản bí tịch rơi xuống trên mặt bàn, hắn nói: "Đây là Tam Phân Quy Nguyên khí do ta thôi diễn một lần nữa mà thành, có thể mở ra chín chín tám mươi mốt khiếu huyệt."

"Tám mươi mốt khiếu huyệt?"

Lời của Sở Dương khiến bọn người Đoạn Lãng không khỏi khiếp sợ.

Minh Nguyệt đưa ra nghi vấn: "Chẳng phải chỉ có hai mươi bốn khiếu huyệt à? Làm sao lại nhiều như thế?"

Sở Dương khoát khoát tay, lại nói: "Chẳng qua là thế nhân ngu dốt thôi. Ở đây ta có một loại đan dược tên là Khai Khiếu đan, chỉ cần một viên là có thể mở được một khiếu huyệt. Tu luyện bản Tam Phân Quy Nguyên khí tiến giai này, dùng Khai Khiếu đan mở khiếu huyệt, sáu tháng sau thực lực của các ngươi nếu không thể chụp chết Tuyệt Vô Thần vậy thì tự đập đầu chết đi thôi!"

Đoạn Lãng lúc này hưng phấn đến sắc mặt ửng hồng, hắn càng đứng thẳng người hơn, cam đoan trước nhất: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, chụp chết Tuyệt Vô Thần!"

Độc Cô Minh, Dương Phong cũng kích động kém chút run rẩy, nói: "Đại sư huynh, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

Ngay cả bọn người Độc Cô Hải cũng nhao nhao cam đoan: "Sáu tháng sau nếu không đập chết Tuyệt Vô Thần thì sẽ tự dâng đầu mình lên!"

Sở Dương giang tay ngăn lại, nói tiếp: "Trừ cái đó ra, ta còn một loại đan dược khác tên là Tông Sư Phá Chướng đan, cường giả tiên thiên đỉnh phong phục dụng sẽ có tỉ lệ cực lớn đột phá đến Tông sư!"

ẦM!

Tựa như lôi đình nổ tung trong đầu mọi người, khiến kinh hỉ mới rồi của bọn hắn chân chính hóa thành sóng biển ngập trời.

Minh Nguyệt ôm tay Sở Dương, lung lay hỏi thăm tựa như làm quen lắm rồi, con ngươi xinh đẹp của nàng tựa như trăng sáng trong đêm, đẹp khiến người ta không dám nhìn thẳng: "Đại sư huynh, hẳn là lão nhân gia ngài đạt được truyền thừa của tiên gia hả?"

Sở Dương cười nói: "Ngươi cứ nói đi?"

Minh Nguyệt nào còn uy thế của thành chủ tạm thời, khôi phục lại hình tượng tiểu sư muội không buồn không lo lúc trước: "Chắc thế rồi, bằng không sao đạt được tiên đan như này? Còn cả ngự kiếm phi hành mới nãy nữa, thật đẹp mắt!"

Những người khác sau khi nghe xong thì rung động lần nữa.

Ánh mắt bọn họ nhìn sang Sở Dương mang theo vẻ nóng rực.

Sở Dương sắc mặt trầm lại, đại sảnh lập tức biến trang nghiêm: "Tiếp theo, lựa chọn ra ba mươi tiên thiên viên mãn từ huyết vệ và ám vệ, bỗi dưỡng bọn hắn đạt tới cảnh giới Tông sư. Trong sáu tháng tiếp theo các ngươi phải dốc sức tu luyện, sau sáu tháng phải bóp chết Tuyệt Vô Thần cho ta, sau đó đánh tới Đông Doanh, diệt quốc!"

Đoạn Lãng sát cơ lăng nhiên, nói: "Hắc hắc, ta đã sớm không vừa mắt đám người lùn kia, vậy mà dám chạy đến Trung Nguyên Thần Châu chúng ta náo loạn, lần này có cơ hội tất nhiên sẽ giết hắn đến long trời lở đất, để bọn hắn nếm thử vư vị bị xấm lấn, tư vị bị nô dịch!"

Độc Cô Minh tiếc hận nói: "Ngay cả nữ nhân cũng diệt luôn sao? Không bằng chỉ diệt nam tử, sau đó tuyển ra một nhóm nam tử nhà nghèo không thể cưới được vợ hoặc những người kiểu như khất cái đi qua đi, vừa hay tăng lên nhân khẩu cho Thần Châu chúng ta, há không phải đẹp thay sao!"

Dạ Vũ Sinh vỗ tay đồng ý, nói: "Đúng, đúng, phương pháp này diệu quá thay!"

Độc Cô Hải do dự nói: "Nếu thật sự như thế thì có thể bị người người oán trách hay không?"

Dương Phong cười lạnh: "Người người oán trách? Ngươi nhìn thử xem, Vô Thần Tuyệt cung xâm lấn Trung Nguyên Thần Châu, giết bao nhiêu con dân Thần Châu ta? Tai họa bao nhiêu nử tử vô tội? Ngươi nhìn thử xem, những nơi Quỷ Xoa La đi qua, chúng cướp sạch mọi thứ, giết sạch mọi người, đốt rụi nhà cửa?

Dương Phong cuối cùng chất vấn: "Trưởng lão, bọn hắn là người sao?"

Độc Cô Hải lắc đầu: "Không phải!"

Dương Phong giọng căm hận nói: "Đã không phải người thì sao phải do dự nữa! Bọn hắn gọi là Quỷ Xoa La, vậy thì triệt để biến bọn hắn thành quỷ đi!"

Năm đó, chỗ thôn trang của hắn bị đạo tặc giết sạch giết tuyệt, nếu không phải Sở Dương đi ngang qua thì hắn và Dương Tiểu Vũ cũng sẽ không sống đến bây giờ, bởi thế nên hắn rất thống hận đạo tặc chứ nói chi là những thứ không phải người như Quỷ Xoa La này.

Sở Dương nói: "Vậy thì hãy tu luyện thật tốt cho ta, ngày sau sẽ để các ngươi phát tiết lửa giận trong lòng!"

"Rõ!"

Đám người đồng thanh hô, ý chí chiến đấu sục sôi.

Lúc này, bên ngoài có một vị ám vệ chạy thật nhanh tới, thấy Sở Dương ngồi ở ghế thủ vị thì không khỏi ngẩn ngơ, lập tức kích động quỳ xuống, thanh âm rung động nói: "Bái kiến thành chủ!"

Sở Dương giang tay nói: "Miễn lễ, có chuyện gì không?"

Ám vệ lập tức cung kính trả lời: "Bẩm thành chủ, phát hiện tung tích của Nhiếp Phong, hắn đang đi hướng Lăng Vân quật, dường như muốn đi tìm long cốt trong truyền thuyết để trấn áp ma tính trong cơ thể!"

"Lăng Vân quật?"

Sở Dương đứng dậy, mắt lóng lánh, nói: "Các ngươi cố gắng tu luyện, ta đi xem một hồi!"