Y Đạo Quan Đồ

Chương 505-1: Lấy trứng chọi đá (1)




Xe kéo theo thang máy trực tiếp đi xuống bãi đỗ xe ở tầng ngầm, hai người đó mở cửa sau của một chiếc xe ra, bê cái thùng chứa Trương Dương và Kiều Mộng Viện lên.

Trương Dương lúc này đã không còn nghĩ tới chuyện gì khác, hết sức chuyên chú điều tức, cố gắng bài xuất hết thuốc mê ở trong người ra ngoài, sau khi xe đi được khoảng nửa tiếng thì đường biến thành xóc nảy, Trương Dương đoán rằng bọn họ chắc đã ra khỏi Giang Thành, thuốc mê không phải là độc dược, với năng lực của Trương đại quan nhân cũng không thể trong thời gian ngắn khôi phục được lực lượng, hắn thầm kêu bất diệu, tuy đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn trúng bẫy của Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng tính toán rất kỹ, lợi dụng Kiều Mộng Viện để dụ mình ra, nhân lúc hắn sơ xuất bỏ thuốc mê vào trong cà phê, không chỉ là vậy, còn dùng đạn thuốc me bắn hắn. Chỉ là đám người này không ngờ được rằng, lượng thuốc mê nhiều như vậy nhưng vẫn không gây mê được Trương Dương, đầu óc của hắn vẫn tỉnh tảo, biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi chiếc xe đi thêm được khoảng một tiếng, lái vào trong một mỏ đá trong khu vực Phong Trạch, một nam tử eao khẩu tráng kéo tấm vải che bên trên thùng ra, cùng một đồng bọn khác lôi Kiều Mộng Viện và Trương Dương ra, vì để ổn thỏa, còn dùng còng tay còng họ lại.

Lực lượng của Trương Dương vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hắn không dám khinh cử vọng động.

GIọng nam khàn khàn đó nói: "Sao rồi?"

Một nam tử ồm ồm nói: "Chuẩn bị xong rồi."

Trương Dương mình bị người ta tóm lấy cổ áo rồi kéo vào trong một cái lồng sắt, Kiều Mộng Viện rất nhanh cũng bị kéo vào, theo một tiếng keng, cửa đã bị khóa, bọn chúng dùng khóa lớn để khóa lồng sắt.

Một nam tử trong đó cầm một bồn nước lạnh hắt vào trong lồng, Kiều Mộng Viện bị nước lạnh hắt trúng, lập tức tỉnh lại. Trương Dương vốn không hề ngất, cũng giả vờ bị đánh thức.

Kiều Mộng Viện nhìn xử cảnh của mình thì không khỏi kinh hoàng thất thố, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn trắng bệch, cô ta lập tức lại phát hiện Trương Dương ở bên cạnh. Thân thể của hai người dựa sát vào nhau, bị khóa ở bên trong lồng sắt, kể ra cũng lạ, sau khi thấy ánh mắt của Trương Dương, Kiều Mộng Viện lại biến thành an định hơn nhiều, không còn sợ hãi như lúc vừa rồi mới tỉnh lại.

Trương Dương nhìn bốn nam tử ở bên ngoài, một người trong đó thân hình cao to, gã đi tới trước lồng, dùng một cây gậy sắt đâm vào ngực Trương Dương, cười lạnh nói: "Áo chống đạn à, kỳ thức giết mày cũng không nhất định phải dùng súng."

Khóe miệng Trương Dương lộ ra một nụ cười kỳ quái.

Nam tử đó nói: "Cười cái gì? Mày coh rằng mình có thể một tay che trời ư, tao một giết mày chẳng khác nào là giết một con kiến cả."

Kiều Mộng Viện trong lòng vô cùng buồn bã, cô ta lúc này mới nhớ lại tất cả trước khi ngất đi, là cô ta mời Trương Dương tới sảnh cà phê của công ty cầu tình cho Hứa Gia Dũng, muốn bảo Trương Dương bỏ qua cho Hứa Gia Dũng, nhưng không ngờ rằng chính bởi vì cuộc hẹn này của mình mà khiến Trương Dương rơi vào bẫy, cô ta nhớ tới sự kiên trì của Trương Dương ở trong sảnh cà phê, sự thực đã chứng minh rằng Hứa Gia Dũng vẫn đang lợi dụng cô ta, mà cô ta thì bởi vì mềm lòng mà phải trả giá đắt, không chỉ là vậy mà còn liên lụy tới Trương Dương, nghĩ tới đây trong lòng Kiều Mộng Viện vô cùng chua sót, hai hàng lệ tuôn rơi.

Trương Dương nhìn cô ta với ánh mắt ôn nhu và thương xót, nội lực của Trương Dương lúc này đã khôi phục lại một nửa, từ hành động của đám bắt cóc hắn có thể nhìn ra, bọn chúng không phải chỉ muốn giết mình và Kiều Mộng Viện một cách đơn giản, một tên trong đó đang cầm máy quay quay hai người họ, rõ ràng là muốn ghi lại toàn quá trình hành hạ bọn họ đến chết, sau này giao cho chủ thuê.

Kiều Mộng Viện rất muốn nói xin lỗi với Trương Dương, nhưng cô ta lại này lại không phát ra được tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Một chiếc xe cần cẩu cỡ nhỏ chậm rãi lái tới, cần cẩu từ từ hạ xuống, một tên bắt cóc dùng móc sắt móc xích sắt, chiếc lồng sắt dưới sự điều khiển của lái xe dần dần bay lên.

Trương Dương từ trên không nhìn xuống, ở cách đó không xa có một đầm nước, đám người này là muốn dìm chết họ. Trương Dương nhớ tới không ít nơi dùng cách này để trừng phạt gian phu dâm phụ, không ngờ chuyện này lại đến lượt hắn và Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện cũng ý thức được đám người này muốn làm gì, cô ta lúc này không khóc nữa, trên mặt vẫn thấm đẫm hai hàng lệ, dưới ánh nắng long lanh phát sáng, lồng sắt càng lúc càng lên cao, lái xe chuyện động cần cẩu, để lồng sắt đối chuẩn với đầm nước ở bên dưới.

Kiều Mộng Viện tuy không lên tiếng, nhưng miệng của cô ta liên tục mấp máy, theo khẩu hình thì rõ ràng là đang nói xin lỗi.

Trương Dương mỉm cười nhìn cô ta, không có một chút sợ hãi nào, thể lực của hắn đang khôi phục lại rất nhanh, dùng công phu truyền âm nhập mật nói với Kiều Mộng Viện: "Đừng sợ, bọn chúng coi chúng ta là gian phu dâm phụ, muốn dìm chết chúng ta.”

Trong mắt Kiều Mộng Viện lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng, Trương Dương không ngờ có thể nói chuyện, cô ta thực sự nghe thấy giọng của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Sau khi vào nước cô cố gắng nín thở, tôi sẽ trong thời gian ngắn nhất thoát ra, nhớ đấy, nhất định phải bình tĩnh, nín thở đừng để bị sặc nước."

Kiều Mộng Viện chớp chớp mắt.

Chiếc lồng sắt từ từ hạ xuống, tên bắt cóc phụ trách quay hình cầm máy quay quay lại cảnh ở trước mặt một cách rất chuyên nghiệp.

Nam tử dẫn đầu nói: "Dìm chết chúng đi, sau đó quay lại, hố đã chuẩn bị xong chưa?"

Nam tử ở bên cạnh nói: "Chuẩn bị xong rồi, đợi chúng chết rồi sẽ an táng chúng cùng một chổ, để đôi gian phụ gian phụ này vĩnh viễn ở cùng nhau, dùng bê tông dính chúng lại cùng một chỗ, vĩnh viễn phong tồn lại, để cho bọn chúng trên đường tới hoàng tuyền không phải tĩnh mịch." Nói tới đây liền bật cười ha hả.

Trương Dương nghe rất rõ ràng, kế hoạch của đám người này thật là chu mật, cũng bỏ ra rất nhiều công sức.

Nước đã tràn vào lồng sắt, Trương Dương cùng Kiều Mộng Viện cảm thấy nửa thân dưới nhúng vào trong nước lạnh toát, điều này khiến cho đầu óc của họ càng tỉnh táo hơn, cũng hiểu rõ được mục đích chân chính mà bọn bắt cóc làm mình tỉnh lại, chính là muốn để họ cảm nhận được sự sợ hãi trước khi chết.

Trương Dương và Kiều Mộng Viện bốn mắt nhìn nhau, Kiều Mộng Viện hiện giờ đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa, khóe môi của cô ta không ngờ lại phác ra nụ cười thản nhiên, nước tràn vào trong lồng sắt từng chút một, khi nước lên đất mũi Kiều Mộng Viện, cô ta liền nín thở.

Lồng sắt chìm xuống dưới, nước ao rất đục, bên trên không nhìn rõ được tình huống cụ thể ở bên dưới, điều này đã tạo điều kiện rất tốt cho Trương Dương đào thoát, nhân thời gian này công lực của hắn đã khôi phục bảy tám phần, hai cánh tay dùng sức, giật đứt còng tay, Trương Dương biết Kiều Mộng Viện không kiên trì được lâu nữa, hắn tóm lấy Kiều Mộng Viện, ở trong nước tìm được vị trí của cô ta, ôm lấy mặt cô ta, môi ấn lên môi cô ta, Kiều Mộng Viện đã sắp không chịu được nữa rồi, khi đang định bỏ cuộc thì đột nhiên cảm thấy môi Trương Dương hôn lên môi mình, Kiều Mộng Viện tim đập mạch, không ngờ thằng ôn này vào lúc sinh tử quan đầu vẫn không quên khinh bạc mình, nhưng cô ta lập tức nghĩ rằng Trương Dương sẽ không hoang đường tới mức này, một cỗ khí tức nam tính ùa vào trong cổ hỏng của cô ta, cảm giác tức thở của Kiều Mộng Viện giảm dần, Trương Dương vươn tay ra sờ vào eo và ngực Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện lúc này vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, vừa rồi còn có thể dùng lý do Trương Dương giúp cô ta hô hấp để giải thích, nhưng hiện tại hắn không ngờ lại sờ soạng khắp người mình, nhưng ý thức của Kiều Mộng Viện trong nháy mắt đã mất đi, Trương Dương ấn vào huyệt đạo trên thân thể của cô ta, khiến cô ta rơi vào trạng thái quy tức.