Y Đạo Quan Đồ

Chương 543-1: Phóng thanh và cơm trưa miễn phí (1)




"Hắn nói như vậy thật?" Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên hút một ngụm thuốc, hai mắt nheo lại, nhìn thường vụ phó thị trưởng Trần Hạo đối diện.

Trần Hạo gật đầu, sau đó lại thở dài.

Từ Quang Nhiên nói: "Biết rồi!"

Trần Hạo vốn tưởng rằng Từ Quang Nhiên sẽ tức giận, nhưng nhìn bộ dạng Từ Quang Nhiên, ông ta tựa hồ cũng không phẫn nộ vì sự kiện này, Trần Hạo cho rằng đây là bởi vì Từ Quang Nhiên tu dưỡng tốt. Động tác liên tiếp của Hạ Bá Đạt đã tạo thành sự khiêu chiến quyền uy với Từ Quang Nhiên, Từ Quang Nhiên không có khả năng thờ ơ. Trần Hạo nói: "Bí thư Từ, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, ngày hôm nay đã có nhiều dân chúng đi tới trước cửa tòa thị chính gây chuyện, thị trưởng Hạ còn muốn tiến hành chỉnh đốn toàn diện triệt để, căn bản là đang cố gắng làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt." Ông ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cố gắng

Từ Quang Nhiên vẫn ko có phản ứng gì, ông thản nhiên nói: " Kiến trúc trái phép Nam Tích quả thật hẳn là nên xử lý một chút."

Trần Hạo có chút không rõ ý tứ Từ Quang Nhiên, kinh ngạc nhìn ông ta.

Từ Quang Nhiên nói: "Bên cảng nước sâu tiến triển thế nào?" Kỳ thực Từ Quang Nhiên rất rõ ràng tình huống cảng nước sâu, sở dĩ ông hỏi như vậy, ý là nhắc nhở Trần Hạo cần đem tinh lực đặt ở cảng nước sâu, cái đấy mới là trọng điểm.

Trần Hạo có chút quẫn xấu hổ nói: "Bên tập đoàn Tinh Nguyệt tôi đã phái người qua liên hệ, sắp tới sẽ có kết quả, bên Hà Trường An vẫn không liên hệ được."

Từ Quang Nhiên nói: "Sự nghiệp cải cách của chúng ta cũng không phải thuận buồm xuôi gió, bên trong đó cũng tràn ngập phiêu lưu, nếu như cảng nước sâu làm tốt, người khác sẽ nhìn nhận nỗ lực của chúng ta, nếu như công trình cảng nước sâu không thành công, như vậy sẽ có nhiều hơn nhân nhảy ra chỉ vào chúng ta, vô luận trước đó chúng ta làm ra bao nhiêu thành tích, toàn bộ sẽ bị bọn họ bỏ qua hết, cậu ngàn vạn lần không thể chủ quan!"

Trần Hạo đi rồi, Từ Quang Nhiên suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại cho bộ tổ chức thị ủy.

..............................

Tuy rằng trong điện thoại Từ Quang Nhiên nói rất ngắn gọn, nhưng bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi vẫn lĩnh ngộ được tinh thần của ông ta, Từ Quang Nhiên hỏi vấn đề cấp chính xử của Trương Dương có giải quyết chưa, sau đó còn nói buổi sáng ngày hôm nay phát sinh chuyện quần chúng biểu tinh kháng nghị, nói Trương Dương tuổi còn trẻ, xử lý sự tình thiếu bình tĩnh, cho nên mới tạo thành tranh cãi nghiêm trọng như thế, tổ chức nên cho hắn thêm một ít khảo nghiệm.

Hà Anh Bồi gật đầu, buông điện thoại xuống, ông không khỏi lộ ra nụ cười khổ, vấn đề cấp chính xử của Trương Dương đã giải quyết, chỉ là Từ Quang Nhiên gọi điện đến, lại muốn kéo dài chuyện này thêm một thời gian, Trương Dương mạnh mẽ đập siêu thị Cát Tinh của Lý Trường Phong, chuyện này trong thể chế Nam Tích không người nào không rõ. Trước khi Trương Dương đi tới Nam Tích, Hà Anh Bồi đã nghe nói đến phong cách làm việc của hắn, từ khi hắn tới biểu hiện không sai lời đồn, một chủ nhiệm ủy ban thể dục cũng dám nhiều lần khiêu chiến quyền uy của bí thư thị ủy, thằng nhóc này căn bản là tự tìm xấu xí.

Lúc Hà Anh Bồi chính suy nghĩ chuyện này, bí thư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên đến, trong thị ủy Nam Tích, quan hệ của bọn họ là tốt nhất, lại là hàng xóm, bình thường hay cùng nhau về nhà.

Hà Anh Bồi nói: "Còn chưa đến lúc ra về mà!"

Lý Bồi Nguyên nói: "Tôi tới là có việc muốn hỏi ông!"

Hà Anh Bồi gật đầu, mời Lý Bồi Nguyên ngồi xuống, sau đó lấy một gói thuốc Trung Hoa trong ngăn kéo ra, Hà Anh Bồi không hút thuốc lá, nhưng Lý Bồi Nguyên lại là một kẻ nghiện thuốc.

Lý Bồi Nguyên cũng không khách khí, rút ra một điếu, còn lại bỏ vào trong túi của mình: "Ngày hôm nay chúng tôi nhận được không ít thư nặc danh hòa tài liệu kiện cáo, tất cả đều nhằm vào chủ nhiệm ủy ban thể dục Trương Dương. Hắn vừa mới đến Nam Tích, ta không rõ ràng tình huống của hắn lắm, cho nên mới hỏi riêng ông tình huống của hắn."

Hà Anh Bồi nhíu nhíu mày, nâng ly trà lên uống một ngụm, thấp giọng nói: "Kiện cáo hắn cái gì?"

Lý Bồi Nguyên nói: "Nói hắn lấy việc công làm việc tư, làm loạn quan hệ nam nữ, nói hắn bắt nạt người dân, ỷ thế hiếp người, cái gì cũng có, nói chung là không có lời nào tốt."

Hà Anh Bồi nở nụ cười: "Rất nhiều sao?"

Lý Bồi Nguyên nói: "Hôm qua không có, trong vòng một ngày hôm nay chúng tôi nhận được tin kiện cáo và tài liệu dài hơn một mét, ông nói có nhiều hay không?"

"Ông dự định làm sao?"

Lý Bồi Nguyên nói: "Tôi không phải là đang trưng cầu ý kiến của ông sao? Cán bộ trẻ tuổi vừa đi tới Nam Tích được vài ngày, sao lại để xảy ra phản ứng lớn như vậy? Hơn nữa tất cả thư kiện cáo đều tập trung trong ngày hôm nay, tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ hoặc."

Hà Anh Bồi nói: "Có cái gì kỳ hoặc? Ngày hôm qua chuyện thành phố đi xử lý kiến trúc trái phép ông không biết sao?"

Lý Bồi Nguyên hút thuốc, trên mặt lộ ra một chút ý cười.

Hà Anh Bồi đối với ông bạn già có thể nói hiểu quá rõ rồi, ông ta căn bản không phải đến vì chuyện của Trương Dương, chuyện của Trương Dương chẳng qua chỉ là một cái cớ, mục đích chân chính của Lý Bồi Nguyên là muốn cùng ông tham khảo một chút về cục diện chính trị của Nam Tích. Hà Anh Bồi mắng: "Cáo già, ông muốn nói cái gì, thì cứ việc nói."

Lý Bồi Nguyên phà một hơi khói thuốc lên, nói: "Tôi luôn cảm thấy trời của Nam Tích sẽ thay đổi, một chủ nhiệm ủy ban thể dục nho nhỏ dám công khai đánh vào mặt của bí thư Từ, thị trưởng Hạ luôn luôn hiền hòa bỗng nhiên biến thành gà mái lập uy, uy phong lẫm liệt đằng đằng sát khí, Nam Tích có phải là sắp thay đổi hướng gió?"

Hà Anh Bồi nói: "Có liên quan sao?"

Lý Bồi Nguyên nói: "Trong thường ủy Nam Tích, tôi và ông tốt xấu gì cũng chiếm một ghế, sao có thể nói không liên quan?" Ông rất hiểu Hà Anh Bồi, con người của Hà Anh Bồi thuộc phái trung lập, từ trước đến nay làm việc luôn dựa trên nguyên tắc không đắc tội với cả hai, ngoại trừ bản thân ra, với ai ông cũng đều giữ khoảng cách nhất định.

Hà Anh Bồi nói: "Từ khi Thường Lăng Không rời khỏi Nam Tích, có một số việc cũng đã được chôn xuống, tôi làm công tác tổ chức nhân sự nhiều năm như vậy, có chuyện tôi rất rõ ràng, quan trường là một thùng thuốc nổ, lúc có người châm lửa, thì nó sẽ là một vụ nổ kinh thiên động địa tuyệt đối không tưởng tượng được."

Lý Bồi Nguyên nói: "Tôi nhìn thế nào thì Trương Dương cũng giống một người châm lửa."

Hà Anh Bồi nở nụ cười: "Chơi với lửa có ngày phỏng tay, châm lửa không phải là một chuyện tốt gì."

Lý Bồi Nguyên nói: "Nam Tích cũng cần cho nổ một phát."

Hà Anh Bồi cảm nhận được cái gì đó từ trong lời nói của ông bạn già, thấp giọng nói: "Hiện tại trên dưới toàn quốc đều đem phát triển kinh tế đặt ở vị trí thứ nhất, ông đề xướng đấu tranh chính trị, cái này không phải là làm trái lại với quốc gia sao?"

Lý Bồi Nguyên nói: "Không đấu tranh làm sao phát triển? Cái thứ quyền lực này tập trung trên người một người cũng không phải chuyện tốt, hai năm Nam Tích ngoại trừ xây dựng ra, cả ngày đều nói là tài chính gặp trắc trở, nhưng tài chính trắc trở thị do cái gì tạo thành?"