Y Đạo Quan Đồ

Chương 543-2: Phóng thanh và cơm trưa miễn phí (2)




Hà Anh Bồi nói: "Trong cuộc họp thường ủy sao ông không nói?"

"Tôi nói có tác dụng sao?"

Hà Anh Bồi trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: " Chuyện kiện cáo Trương Dương ông dự định xử lý như thế nào?"

Lý Bồi Nguyên nói: "Vậy phải xem hắn xử lý như thế nào, chuyện này tôi khẳng định sẽ không lấy ra nói nữa, nếu có chứng cứ thật sự, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn."

Hà Anh Bồi cười cười nói: "Thằng nhóc này là một tên phiền phức.”

Lý Bồi Nguyên tràn đầy đồng cảm gật đầu: "Còn nhớ rõ vụ án lúc trước của Đường Hưng Sinh không?"

Hà Anh Bồi đương nhiên nhớ kỹ, Đường Hưng Sinh hòa Thường Lăng Không là hai ngon sao chính trị lớn tại Nam Tích, nếu như Đường Hưng Sinh không phải do sự việc kia bị bại lộ, hiện tại gã ta đã thăng nhiệm lên làm phó sở trưởng sở công an tỉnh Bình Hải rồi, tiền đồ không thể đo đếm được nữa, chính là do Trương Dương ra tay tìm được chứng cứ phạm tội của Đường Hưng Sinh, mới dẫn đến Đường Hưng Sinh sợ tội bỏ trốn, đến nay bạt vô âm tín.

Lý Bồi Nguyên nói: "Dám làm cái nên làm, tất có chổ dựa!”

Hà Anh Bồi chậm rãi hạ ly trà xuống, nói một câu giống như rất là bình thường: "Chuyện xảy ra hai ngày nay chỉ là một bắt đầu, vô luận là bây giờ hay là sau này, chúng ta cũng cần đối đãi vấn đề khách quan." Lý Bồi Nguyên nói: " Nói khách quan, xử lý kiến trúc trái phép trong thành phố là chuyệ tốt tạo phúc cho dân chúng."

Hà Anh Bồi nói: "Đều biết rõ hẳn là nên làm thế nào, nhưng kẻ dám đi làm thì lại ko có mấy ai."

...............

Trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới còn có hai tòa nhà trái phép chưa có dỡ bỏ, sở dĩ chúng nó còn nguyên là do có nguyên nhân, hai nhà đều có thủ tục chính quy, nói cách khác, không thuộc về kiến trúc trái phép. Nói cách khác bọn họ không thể cưỡng chế chấp hành giống kiến trúc trái phép khác. Trương Dương ngồi phòng làm việc ủy ban thể dục, tuy rằng hắn không có đi ra ngoài, nhưng cũng biết mình hiện nay đã trở thành nhân vật nơi đầu sóng ngọn gió, buổi sáng có một nhóm người đi tới ủy ban thể dục gây chuyện, đa số là các ông già bà già, đứng trước cửa ủy ban thể dục mắng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng được công an sơ tán, nghe nói bên cửa lớn tòa thị chính cũng xảy ra chuyện tương tự, còn náo nhiệt hơn ủy ban thể dục.

Trương Dương từ sáng đến giờ cũng không hề rời khỏi phòng làm việc. Chuyện làm thì đã làm, hiện tại cần bình tĩnh, và đợi người khác ra chiêu, thấy rõ con đường đối phương, mình mới hóa giải tốt, có đôi khi Trương đại quan nhân cũng có thể nén được tức giận.

Cửa phòng bị gõ nhẹ, Trương Dương cất cao giọng nói: "Vào đi!"

Trợ lý chủ nhiệm Tiêu Điều Mẫn đi đến, trong tay còn cầm một xấp văn kiện, Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Chị Tiêu, có chuyện gì?" Chỉ cần không phải trường hợp đồng người, Trương Dương đều xưng hô như thế, như vậy có vẻ thân thiết.

Khuôn mặt của Tiêu Điều Mẫn cũng đầy u sầu, ngày hôm nay hầu như mỗi người trong ủy ban thể dục ai cũng đều bị mắng, Tiêu Điều Mẫn lúcđi làm, còn bị hai bà lão đẩy vài cái, tâm tình không được tốt, cô mang phần văn kiện đặt lên bàn làm việc của Trương Dương, thấp giọng nói: "Chủ nhiệm Trương, chuyện ngài hỏi tôi đã đã điều tra xong, hai căn nhà đều thuộc về một người, chủ nhà tên là Mạnh Sĩ Cường."

"Mạnh Sĩ Cường?" Trương Dương nghe được tên này không khỏi ngẩn ra, hắn lập tức nghĩ tới cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung, thằng nhãi này không có quan hệ gì với Mạnh Sĩ Xung chứ? Sự tình cũng không nằm ngoài dự liệu của Trương Dương, câu nói kế tiếp của Tiêu Điều Mẫn đã lập tức chứng thực suy đoán của hắn: "Mạnh Sĩ Cường là anh trai ruột của cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung."

Trương Dương cười nhạt một tiếng: "Hèn chi tôi luôn thấy ông ta không hề có nhiệt tình trong chuyện này, thì ra là như vậy a."

Tiêu Điều Mẫn nói: "Căn nhà của Mạnh Sĩ Cường thủ tục hợp pháp, ông ta cũng không phải là không cho phá, chỉ yêu cầu bồi thường."

"Ông ta muốn bao nhiêu?"

"Hai căn nhà đó tổng cộng là bảy mươi lăm mét vuông, ông ta muốn mười triệu."

Trương đại quan nhân vỗ bàn: " Mẹ kiếp, muốn tiền muốn đến điên rồi!"

Tiêu Điều Mẫn nghe thấy hắn chửi bậy, không khỏi mặt đỏ.

Trương Dương ngượng ngùng cười cười nói: "Tôi quá nóng giận, sở dĩ không nhịn được!"

Tiêu Điều Mẫn lại nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài đi nói chuyện với cục trưởng Mạnh đi."

Trương Dương nói: " Đúng rồi, hai căn nhà đó xây bao nhiêu năm rồi?"

"Ba năm!"

Trương Dương nhíu nhíu mày, ba năm, nói cách khác lúc trung tâm thể dục mới quy hoạch, Mạnh Sĩ Cường đúng thật là có chút biện pháp, còn có thể lấy được thủ tục hợp pháp, cái này hẳn là nhờ em của ông ta Mạnh Sĩ Xung xuất lực không ít, hai căn nhà đổ nát đó mà muốn đòi mười triệu, thực sự đúng là biết hét giá.

Trương Dương nói: " Ngoài cửa lớn còn ồn ào không?"

Tiêu Điều Mẫn nói: "Công an đã đến, đuổi bọn họ đi rồi, bất quá tôi nghe nói bọn họ còn muốn trở lại." Tiêu Điều Mẫn có vẻ lo lắng, trên thực tế tất cả mọi người trong ủy ban thể dục rất ít trải qua trường hợp như vậy, mỗi người đều chịu đựng áp lực tâm lý rất lớn, chỉ có Trương Dương là ngoại lệ, làm người khởi xướng chuyện này, mà thằng nhãi này lại làm như không có việc gì vậy.

............

Trương Dương đến cục xây dựng thành phố có gọi Tang Kim Đường đi chung, trong lòng Tang Kim Đường rất không muốn, nhưng ai kêu ông là là chức phó, Trương Dương gọi ông ông lại không thể không đi, theo Trương Dương đi tới cục xây dựng thành phố, trên đường đi có gọi mấy cú điện thoại nhưng không có ai nghe máy, đến cửa lớn thì bị bảo vệ chặn lại: "Làm gì?"

Trương Dương hạ xuống cửa sổ xe nói: "Tìm cục trưởng Mạnh của các người!"

Bảo vệ nói: "Cục trưởng Mạnh không có ở đây!"

Trương Dương chuyển hướng Tang Kim Đường nói: "Hắn nói Mạnh Sĩ Xung không có ở đây!"

Tang Kim Đường nói: "Không có thì thôi, chúng ta trở về!" Ông ta đúng là biết cách nói chuyện.

Trương Dương nhếch môi cười cười: "Nói ông rồi mà ông không tin, lần trước đến không có, lần này đến cũng không có, sao thị trưởng Hạ vừa tìm ông ta là có thể tìm được, chúng ta đến tìm, thì ông ta lại không có mặt?"

Tang Kim Đường nói: "Có thể là không ở đây thật!" Từ lời nói của ông ta có thể nghe ra, ông ta cũng không phải kiên quyết như vậy.

Trương Dương nói: "Tôi thấy ông ta đang trốn chúng ta!"

Tang Kim Đường cười đến nỗi có chút bất đắc dĩ, loại chuyện này nhìn được rồi cần gì phải nói toạc ra làm gì, người ta không muốn thấy cậu, trốn cậu thì đã sao? Cậu có thể làm gì bây giờ? Ông thấp giọng khuyên nhủ: "Chúng ta trở về thôi."

Trương Dương nói: "Để tôi gọi ông ta ra."

Trong lòng Tang Kim Đường nói cậu có gọi thì ông ta cũng không nghe, nhưng lập tức phát hiện ra không đúng, Trương Dương cầm lấy cái loa phóng thanh, hướng về phía ngoài của sổ xe cười tủm tỉm nói: "Cục trưởng Mạnh có ở đây hay không, cục trưởng Mạnh Sĩ Xung có ở đây hay không, ngoài cửa có người tìm!" Loa phóng thanh có công năng khuếch tán âm lượng, tiếng hô của Trương Dương thông qua nó, nhất thời làm cho thanh âm của hắn được truyền ra ngoài rất lớn.