Y Đạo Quan Đồ

Chương 562-1: Khủng bố đột kích (1)




Tình tự của khủng hoảng của mọi người trong nháy mắt tăng lên tới đỉnh điểm, hiện trường là một mảng hỗn loạn, Trương Dương lớn tiếng nói: "Đừng phải kích động, trăm ngàn đừng kích động!"

Vương Quảng Chính ở trong đám người hét to: "Đừng chen chúc, xin đừng chen chúc!" Nguy cơ đột nhiên đã đến trước mặt, Vương Quảng Chính vẫn biểu hiện ra tác dụng dẫn đầu của cán bộ.

Tivi treo tường ở tầng một thành thương mậu lập lòe một chút rồi xuất hiện một bóng người đen xì, hắn dùng tiếng Hàn nói: "Chào mọi người, có thể cùng với các vị tinh anh trong nước cùng nhau gặp lại ở Trung Quốc, thật sự là một chuyện may mắn."

Kim Thượng Nguyên nắm chặt tay Kim Mẫn Nhi, y bắt đầu hiểu rằng âm mưu này là nhằm vào đoàn thương mậu Hàn Quốc bọn họ, mấy ngàn công dân Trung Quốc ở hiện trường đều là vô tội bị cuốn vào.

"Kim Thượng Nguyên tiên sinh, Phác Chí Tín tiên sinh, Kim Mẫn Nhi tiểu thư, còn có các vị tinh anh của giới xí nghiệp Hàn Quốc nữa, các vị đều là những người con vĩ đại của dân tộc Đại Hàn, các vị đối với chính phủ Hàn Quốc là khá quan trọng. Tôi biết các vị nhất định rất kỳ quái, tôi vì sao lại muốn dụ các vị đến đây? Vì sao muốn chọn xuống tay đối với các vị ở Trung Quốc, tôi có thể thẳng thắn nói cho các vị rằng tôi đối với các vị không hề có bất kỳ cừu hận gì cả, chính phủ Hàn Quốc bắt lãnh tụ Lý Bỉnh Nguyên tướng quân của chúng tôi, người phát ra lệnh bắt chính là em trai của Kim Thượng Nguyên tiên sinh, cha của Kim Mẫn Nhi tiểu thư, thượng tướng Kim Thừa Hoán, ở trong nước chúng tôi không có cơ hội tụ nhiều tinh anh như vậy ở cùng một chỗ, cho nên chúng tôi chỉ có thể lựa chọn Trung Quốc, hiện tại là hai giờ năm mươi phút chiều, trong vòng sáu tiếng kể từ bây giờ, tôi yêu cầu chính phủ Hàn Quốc phóng thích Lý Bỉnh Nguyên tiên sinh, nếu không tôi sẽ cho nổ cả tòa thành thương mậu này, đừng coi thường uy lực của thuốc, tôi đã chôn thuốc nổ trước rồi, cũng đủ để khiến cả tòa thành thương mậu này thành bình địa, thuận tiện nhắc nhở các vị, xin các vị đừng mong muốn đào tẩu, đừng vọng tưởng rời khỏi thành thương mậu này, ở các cửa ra của thành thương mậu tôi đều chôn thuốc nổ rồi, nếu có ai dám cả gan bỏ chạy, tôi sẽ dẫn nổ cả tòa thành thương mậu. Tôi không hiểu Hán ngữ, các vị có thể phiên dịch những gì tôi nói lại cho họ."

Kim Thượng Nguyên buông tay Kim Mẫn Nhi ra, thấp giọng nói: "Đi đi!"

Kim Mẫn Nhi gật gật đầu, cô ta dọc theo cầu thang đi lên tầng ba, đèn khẩn cấp rất yếu, mượn ánh sáng mờ mờ, cô ta đi tới phòng thông báo ở tầng ba, phía sau vang lên thanh âm của Kim Thượng Nguyên, y đang lớn tiếng phiên dịch lại những lời nói của phần tử khủng bố lại cho mọi người.

Mạch chiếu sáng của tòa nhà bị cắt, may mà phòng thông báo vẫn còn điện, Trương Dương vẫn còn đang kiên nhẫn bảo mọi người bảo trì trấn định, cửa phòng bị đẩy ra, Kim Mẫn Nhi xuất hiện ở trước mặt hắn, Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Lúc nào rồi mà cô vẫn còn tới đây?"

Kim Mẫn Nhi cắn cắn môi, nói khẽ: "Đưa microphone cho tôi!"

Kim Mẫn Nhi thông báo lại những lời vừa rồi của phần tử khủng bố ra ngoài, tình tự kinh hoảng ở hiện trường không ngừng lan tràn, nhưng không ai dám tùy tiện lao ra khỏi thành thương mậu, vụ nổ vừa rồi khiến nhiều người bị thương, số lượng thương vong vẫn chưa rõ.

Trương Dương cầm di động định liên lạc với Chung Tú Tú, lại phát hiện di động đã hoàn toàn không có tín hiệu, thành thương mậu vừa rồi còn phồn hoa ồn ào náo động, hiện giờ đã bị bao phủ trong bầu không khí tử vong.

Giọng nói bình tĩnh và nhẹ nhàng của Kim Mẫn Nhi trên một mức độ nào đó đã giúp mọi người bớt sợ hãi, nhưng không lâu sau, nguồn điện của phòng thông báo cũng cạn, trong bóng tôi, Trương Dương nắm lấy tay Kim Mẫn Nhi, giọng nói của hắn trầm ổn mà trấn định: " Mẫn nhi, đi theo tôi!"

..

Chung Tú Tú đứng trên bãi độ trực thăng của tòa nhà bệnh viện nhân dân Tĩnh Hải, không ngừng gọi vào di động của Trương Dương, nhưng thủy chung ở trong trạng thái không thể liên lạc được, Chung Tú Tú tràn ngập lo lắng nói: "Không ổn rồi, xảy ra chuyện rồi!"

Phi cơ trực thăng vừa rồi bay một vòng trên không thành thương mậu Hàn Quốc ở Tĩnh Hải, có thể nhìn thấy khói bốc lên ở một góc của thành thương mậu, chắc là đã phát sinh nổ bom cục bộ, vị trí hiện tại của Chung Tú Tú là ở đối diện thành thương mậu, cô ta lập tức báo cáo tình huống cho Quách Thành, Quách Thành thấp giọng nói: "Tôi vừa mới nhận được tin tức, kẻ sắp đặt sự kiện khủng bố là đảng cách mạng Hàn Quốc, mục đích chân chính của bọn họ là lợi dụng chuyện này để áp chế chính phủ Hàn Quốc, bắt bọn họ phải phóng thích lãnh tụ võ trang phản chính phủ Lý Bỉnh Nguyên, các cô tạm thời không cần tới gần thành thương mậu, để tránh dẫn phát tình trạng xấu hơn."

Chung Tú Tú thấp giọng nói: "Tôi nhìn thấy hiện trường đã xảy ra một lần nổ tung, không biết tình huống thương vong thế nào?"

Quách Thành giọng nói ngưng trọng: "Ứớc đoán ban đầu, trong thành thương mậu ước chừng có hơn hai ngàn người, nếu bọn họ thật sự có thuốc nổ cỡ lớn, một khi nổ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!"

Chung Tú Tú nói: "Sếp, ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng hóa giải nguy cơ lần này."

Quách Thành gác điện thoại, y rời khỏi ghế ngồi, giống như một con sư tử phẫn nộ đi tới Lôi Quốc Thao ở đối diện.

Lôi Quốc Thao lúc này đã tỉnh lại, trừng mắt nhìn Quách Thành.

Quách Thành túm cổ áo gã, kéo Lôi Quốc Thao lên, giận dữ hét: "Bom đặt ở đâu?"

Quốc Đào cười lạnh, Quách Thành rốt cuộc không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng, hung hăng đánh một quyền vào bụng Lôi Quốc Thao, Lôi Quốc Thao đau đớn hự một tiếng, Quách Thành ấn gã lên tường, dùng tay ép vào cổ gã: "Thằng hỗn đản này, mày có biết hay không, đám phần tử khủng bố Hàn Quốc đó đã chế tạo sự kiện bạo lực trên quốc thổ của chúng ta? Bọn họ không chỉ uy hiếp đoàn đại biểu thương mậu Hàn Quốc mà còn cả hơn hai ngàn đồng bào của chúng ta nữa."

Lôi Quốc Thao bị y ấn cho không không thở nổi, Quách Thành thả tay ra, Lôi Quốc Thao cúi người ho khan kịch liệt.

Quách Thành nói: "Mày nghĩ lại đi, bán mạng cho người Hàn Quốc để làm tổn hại lợi ích của nhân dân quốc gia, mày chắc chắn sẽ bị treo lên cột sỉ nhục trong lịch sử."

Lôi Quốc Thao nói: "Tôi không biết chúng muốn làm gì?"

Quách Thành nói: "Mày dùng đầu suy nghĩ một chút đi, chúng vì sao không động thủ ở Hàn Quốc mà tới Trung Quốc động thủ, là để khiến cho tình thế càng thêm nghiêm trọng, khiến phía Hàn Quốc chẳng những phải chịu áp lực con tin mà muốn chịu áp lực trên phương diện ngoại giao, mà đồng bào của chúng ta lại vô tội bị cuốn vào trong nguy cơ này, Lôi Quốc Thao, vì vài đồng tiền tiền dơ bẩn, loại chuyện tán tận lương tâm như thế này mà mày cũng làm ra được ư, mày có còn là người hay không?"

Lôi Quốc Thao nhắm hai mắt lại ngồi dưới đất, thấp giọng nói: "Tôi không biết, tôi không biết gì cả, tôi chỉ biết là bọn họ muốn phó với đoàn thương mậu Hàn Quốc, chuyện khác thì tôi không biết."

Cục công an Tĩnh Hải toàn thể xuất động, đã chặn mấy cửa ra của thành thương mậu Hàn Quốc, cục trưởng công an Nhậm Thiệu Tân đang ở hiện trường, chuẩn bị phái người lẻn vào cứu người.

Chung Tú Tú và hai đồng sự đi tới hiện trường, sau khi đưa giấy chứng nhận cho Nhậm Thiệu Tân xem, Chung Tú Tú nói: "Hiện tại tuyệt đối không thể tùy tiện tiến vào được, phần tử khủng bố đến từ Hàn Quốc, bọn họ được huấn luyện đầy đủ, bên trong không thiếu chuyên gia cháy nổ, nếu chúng ta cường hành tiến vào chỉ tổ dẫn tới hành động cực đoan của bọn họ, sẽ tạo thành thương vong lớn hơn nữa."

Nhậm Thiệu Tân không có kinh nghiệm xử lý phương diện này, hơn hai ngàn người bị bom uy hiếp, hơn nữa vừa rồi đã xảy ra một vụ nổ, trường hợp như vậy y từ khi trở thành cảnh sát đến nay vẫn chưa gặp bao giờ: "Vậy... chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Chung Tú Tú nói: "Triệu tập nhân viên công trình, trước tiên kiểm tra thiết bị thông tin chung quanh, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất khôi phục thông tin, chỉ có liên hệ được với người ở bên trong, chúng ta mới có thể hiểu được huống bên trong tòa nhà, tìm được kết cấu kiến trúc của thành thương mậu Hàn Quốc rồi sẽ tranh thủ tìm cách thích hợp để lẻn vào, còn nữa, công bố số điện thoại, để phía phần tử khủng bố Hàn Quốc chủ động liên hệ với chúng ta, tận lực kéo dài thời gian."

Nhậm Thiệu Tân tràn ngập bất an nói: "Bên trong bom, nếu bọn họ hiện tại dẫn nổ, tử thương tất nhiên thảm trọng."

Chung Tú Tú thấp giọng nói thấp giọng nói: "Yên tâm đi, trước khi bọn họ chưa đạt được mục đích, tạm thời sẽ không dẫn nổ tòa nhà."

...

Sự kiện khủng bố ở Tĩnh Hải phát sinh ngay lập tức được truyền tới Nam Tích, bí thư thị ủy Nam Tích Từ Quang Nhiên đang mở họp hội thường ủy hội, nghe thấy tin tức này, sắc mặt lập tức biến đổi, bên trong hơn hai ngàn người còn có một đoàn thương mậu Hàn Quốc, thành viên của đoàn thương mậu đều là tinh anh của giới xí nghiệp Hàn Quốc, hiện tại nhiều người như vậy tất cả đều bị vây ở trong thành thương mậu Hàn Quốc Tĩnh Hải, nếu kẻ bắt cóc thật sự dẫn phát vụ nổ, chuyện này sẽ làm chấn động quốc tế, Từ Quang Nhiên đầu tiên nghĩ đến quan vị của y, nếu không thể ngăn cản nguy cơ lần này, chỉ sợ toàn bộ ban lãnh đạo Nam Tích bọn họ đều phải xuống đài.

Từ Quang Nhiên tiến hành rồi thông báo tình huống đã biết với các thường ủy, tất cả thường ủy đều ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, không ai nói gì, hiện trường yên tĩnh đến mức một cây châm rơi xuống cũng nghe thấy rõ ràng.

Từ Quang Nhiên nói: "Đoàn thương mậu Hàn Quốc đến thăm Nam Tích, chuyện lớn như vậy vì sao không ai báo cáo cho chúng ta?"

Phó thị trưởng Thường vụ Trần Hạo nói: "Tôi vừa mới điều tra, là Lôi Quốc Thao của ban chiêu thương Đông Giang liên hệ trực tiếp với Trương Dương, Trương Dương giúp gã liên hệ với phía Tĩnh Hải làm công tác tiếp đãi."

Từ Quang Nhiên tức giận nói: "bậy bạ, đã mời người ta tới, vậy thì phải làm tốt công tác an toàn, hiện tại thì hay rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại làm hỏng việc rồi."

Thị trưởng Hạ Bá Đạt thở dài nói: "Hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm, việc cấp bách là phải giải quyết chuyện này, tôi thấy chuyện này không phải là nhỏ, phải lập tức thành lập tiểu tổ khẩn cấp ứng đối tình huống."

Bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nói: "Lão Hạ nói đúng, cứu người trước đã, còn chuyện khác để sau hẵng nói." Thật ra Lý Bồi Nguyên cũng rất bực, chẳng trách ai cũng nói Trương Dương là họa tinh, thật sự là nơi nào có phiền toái, nơi đó có hắn.