Y Đạo Quan Đồ

Chương 620-1: Người trong núi(1)




Người dân của Lư Gia Lương cũng lớn lên từ núi Thanh Đài này, nên tính tình nóng nảy chẳng khác gì người dân ở bên Hắc Sơn Tử, lái xe chở hàng tức giận nói: “Oắt con, mẹ kiếp, chán sống rồi à? Muốn đánh nhau phải….” Lời vẫn chưa dứt, người thanh niên đã đấm thẳng vào mũi gã, đừng tưởng tiểu tử này đen đen gầy gầy, ra tay rất quyết đoán, lái xe chở hàng đó bị một đấm của cậu ta làm lăn ra đất, ôm lấy mũi, đầu ngón tay bịt lấy dòng máu tươi đang chảy ra, người đi cùng bên cạnh thấy tình hình không ổn, vội vàng đi tìm một chiếc ống sắt bên trong xe.

Ba thanh niên trên chiếc xe kéo không hề hàm hồ, họ nhặt lấy mấy cục đá dưới chân, chuẩn bị đánh nhau.

Trương Dương vui vẻ đứng một bên xem, sự việc này chẳng có liên quan gì đến hắn, hắn đứng ngoài cười mà thôi. Khương Lượng thì không như vậy, gã là cảnh sát nhân dân, thấy người dân đánh nhau thế này, gã có trách nhiệm đứng ra hòa giải, Khương Lượng lớn tiếng nói: “Dừng tay lại hết cho tôi, tôi là cảnh sát đây!”

Câu nói của Khương Lượng làm cho tất cả mọi người đều lặng người, gã mặt áo đồng phục cảnh sát, mặt nghiêm nghị, uy nghiêm bước đến, hai chữ cảnh sát rất có uy lực đối với người dân.

Người lái xe chở hàng ôm lấy mũi nói với Khương Lượng: “Đồng chí cảnh sát, họ đâm vào xe của tôi mà còn đánh người nữa!”

Người thanh niên nói: “Ai bảo ông mắng người cơ chứ? Còn mắng nữa là tôi còn dám đánh đấy!”

Trương Dương vui vẻ, tiểu tử này rất thú vị đây.

Khương Lượng chỉ là một cảnh sát qua đường, gã có việc của gã, muốn mau chóng xử lý giúp họ, sau đó đi luôn, gã nhìn vào hai chiếc xe rồi nói: “Không có ai bị thương chứ?”

Hai bên đều lắc đầu, có điều lái xe chiếc xe chở hàng ngay lập tức lại nói: “Vừa nãy thì không bị thương, nhưng giờ bị thương rồi, mũi tôi bị đánh, có lẽ gãy xương mũi rồi.”

Trương Dương bước đến nhìn vào người lái xe rồi cười nói: “Không gãy, vẫn còn đang tốt lắm!”

Lái xe chở hàng nói: “Tôi phải đi chụp chiếu, anh nói không đúng thì sao, cậu ta phải bồi thường tôi! Chiếc xe kéo của cậu ta không có bằng gì đâu, đâm vào xe của tôi, tôi phải đòi cậu ta bồi thường!”

Cậu thanh niên lớn tiếng nói: “Ông để xe giữa đường còn nói ai nữa? Có một chỗ quành ở chỗ này, tôi nhìn thấy ông được sao? Còn không kịp phanh lại, ông có biển, nhưng ông có bằng không? Ông không biết làm dấu hiệu ở phía trước à?” tiểu tử hóa ra hiều biết không ít.

Khương Lượng nói: “Lấy chứng minh thư và bằng lái ra đây!”

Mấy người đều lấy chứng minh thư ra, tiểu tử đó tên là Chu Sơn Hổ, là người của thôn Tiểu Thạch Oa Lư Gia Lương, đưa mấy người bạn từ huyện Tây Sơn mua đồ về, không ngờ lại đâm vào chiếc xe chở hàng ở đây.

Lái xe chiếc xe chở hàng cũng lấy chứng minh thư và bằng lái ra. Gã tên là Hàn Đức Quý, là lái xe của thành phố Kinh Sơn.

Khi Trương Dương kiểm tra chứng từ hai bên, Trương Dương không có việc gì làm, đi đến trước chiếc xe chở hàng nhìn ngó, hắn muốn tìm hiểu mức độ tổn hại của chiếc xe, xem xem chiếc xe này còn lái được không, có thể nhường đường ra hay không, nhưng Trương Dương vừa lại gần chiếc xe, người đi cùng Hàn Đức Quý vội vàng ngăn hắn lại: “Anh làm cái gì đấy?”

Trương Dương cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của gã, cười nói: “Không làm gì cả, chỉ là muốn xem chiếc xe này của anh thôi.” Trương đại quan có một thói quen, nếu như người ta để kệ hắn xem, có khi hắn chẳng thèm xem, nhưng đối phương càng căng thẳng, càng thần bí, thì hắn càng hiếu kì, Trương Dương nói: “Bên trong xe có gì thế?”

Sắc mặt người đó ngay lập tức biến đổi: “Đá!”

“Đá sao?” Trương Dương bước đến, người đó vội vàng ngăn hắn lại: “Này, anh có ý gì đấy hả?”

Trương Dương nói: “Anh không biết tôi là cảnh sát hay sao? Dám cản đường tôi à?”

Người đó nói: “Cảnh sát sao lại không mặc đồng phục?”

Trương Dương nói: “Anh chưa từng nhìn thấy cảnh sát mặc thường phục à? Kéo bạt ra cho tôi, tôi muốn xem bên trong là gì?” Trương đại quan đoán được điều gì đó qua thái độ căng thẳng của tên này.

Trương Dương vừa nói vậy thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, viên lái xe chở hàng Hàn Đức Quý vội vàng chạy đến nói: “Đồng chí, xin lỗi, xin lỗi, bên trong thật sự là đá, nếu như anh muốn xem, thì tôi kéo ra cho anh xem.”

Họ vừa xin lỗi vừa kéo bạt ra, Khương Lượng vừa rồi chỉ chú ý đến kiểm tra giấy tờ, không phát hiện có gì bất thường, không ngờ Trương Dương lại nghĩ đến.

Hàn Đức Quý kéo một góc bạt ra, để Trương Dương xem, bên trong quả nhiên là đá.”

Trương Dương nói với người đã ngăn hắn lại: “Này, chỉ là một ít đá thôi, sao anh căng thẳng cái gì chứ?”

Người đó nói: “Tôi…tôi không căng thẳng!”

Lần này Khương Lượng cũng nhận ra tên đó có chút gì bất thường, khi nói chuyện trên trán còn có mồ hôi, dựa vào trực giác cảnh sát của gã, Khương Lượng cảm thấy hai người này rất có khả năng có vấn đề, gã đến trước chiếc xe, lạnh lùng nói: “Tránh ra một chút, tôi xem thế nào!”

Hàn Đức Quý thở dài nói: “Đồng chí cảnh sát à, bên trong thật sự chẳng có gì!”

Khương Lượng lại kéo bạt ra một chút, phát hiện bên trong toàn là đá cả.

Hàn Đức Quý nói: “Anh nhìn thấy cả rồi đấy, chỉ là đá thôi, chúng tôi mang đến chợ Kì Thạch ở Kinh Sơn để bán.”

Khương Lượng nói: “Sự việc của các anh định giải quyết thế nào? Đệ đơn hay tự giải quyết đây?”

Chu Sơn Hổ nói: “Tôi không bồi thường ông ta, làm gì có kiểu dừng xe thế chứ?”

Hàn Đức Quý lúc này không biết tại sao lại thay đổi thái độ, thở dài nói: “Thôi coi như tôi đen đủi, thế này đi, chẳng ai làm khó nhau cả, đường ai nấy đi.”

Lông may Khương Lượng động đậy, thái độ người này thay đổi lớn như vậy, có phải là vì do gã xuất hiện hay không? Gã cố ý nói: “Tôi thấy xảy ra sự việc lớn thế này, cần phải đến đồn cảnh sát để giải quyết, Tiểu Trương, liên hệ với đồn cảnh sát địa phương ngay lập tức, bảo họ đưa cảnh sát đến xử lý.”

Trương Dương đương nhiên hiểu rằng Khương Lượng gọi Tiểu Trương tức là mình, Khương Lượng đang đóng kịch, Trương Dương gật đầu, móc điện thoại ra, Hàn Đức Quý vội vàng nói: “Đồng chí cảnh sát à, chúng tôi không báo cảnh sát đâu, chúng tôi còn đang vội đi đưa hàng, không thể nào lỡ được, chúng tôi coi như là gặp đen đủi thôi.”

Trương Dương nói: “Gặp đen đủi sao? Xe đá này quan trọng vậy à?” Hắn kéo toàn bộ chiếc bạt ra, sắc mặt của Hàn Đức Quý thay đổi hoàn toàn.

Trương Dương đẩy một vài hòn đá ra.

Miệng Hàn Đức Quý động đậy một chút, người đi cùng gã mở cửa xe.

Trương Dương nhìn thấy bên dưới đống đá là một tòa tượng Phật, người mở cửa xe vừa nãy lấy ra một khẩu súng săn trong đó, nhưng không đợi gã lấy súng săn ra, Khương Lượng đã để ý đến từng hành động của gã liền nhanh chóng xông đến, đấm vào cổ hắn, làm cho tên đó ngay lập tức mất khả năng phản kháng.

Hàn Đức Quý rút ra một khẩu súng từ trong người, nhắm thẳng vào Khương Lượng.

Vù! Một viên đá bay nhanh đến, đập thẳng vào đầu Hàn Đức Quý, Hàn Đức Quý đau đến độ ngã xuống đất, khẩu súng cũng bay sang một bên. Đó chính là Chu Sơn Hổ ra tay trong lúc cần kíp, ngăn gã bóp cò.

Chu Sơn Hổ dẫn hai người xông lên, người vặn tay kẻ bẻ chân, trói chặt Hàn Đức Quý lại bằng dây điện trên xe.

Khương Lượng cũng trói tên còn lại vào.

Trương Dương lại có phát hiện, trong thùng xe, dưới lớp đá này lại có mấy chục bức tượng nữa, hèn chi hai tên này căng thẳng vậy, Khương Lượng đá vào người Hàn Đức Quý tức giận nói: “To gan lớn mật nhỉ, dám ăn cắp đồ văn vật nhà người ta đấy, lại còn có súng nữa.” Hai tên ăn trộm này mặt xanh lét, vừa nãy sao lại còn lí luận với mấy tên này, nhận xui bỏ đi cho xong. Ai mà biết được giữa chỗ núi non này lại có cả cảnh sát.

Chu Sơn Hổ cũng trèo lên, cậu ta vừa nhìn đã nhận ra bức tượng Phật đó là của chùa Tây Sơn, Chu Sơn Hổ nói: “Ngọc Phật, đám này, ngay cả Ngọc Phật mà cũng dám ăn trộm à!”

Trương Dương nói: “Còn không ít đồ nữa, ít nhất cũng phải có đến năm mươi thứ.”

Chu Sơn Hổ nói: “Những cái khác thì tôi không biết, nhưng bức tượng ngọc này là của chùa Tây Sơn.” Cậu ta chỉ bên trên núi nói: “Còn cao lắm. Cách mặt nước biển 1100 mét, trong miếu chỉ có một vị sư phụ.”

Khương Lượng vội vàng gọi điện cho đồn cảnh sát địa phương, lúc này trời đã dần tối, gió trên núi mạnh hơn lúc nãy nhiều, mặc dù Trương Dương rất muốn đến thôn Tiểu Thạch Oa, nhưng gặp phải chuyện này, cũng không thể nào đi ngay, họ đợi ở chỗ đó 1 tiếng đồng hồ, đến tận hai giờ chiều, đồn cảnh sát của hương Lưu Gia Lương mới phái đến ba người cảnh sát, Khương Lượng hơi bực mình, gã nói với mấy viên cánh sát: “Các anh làm ăn kiểu gì thế? Báo án lâu vậy rồi mà mới có người đến, ai cũng làm ăn như các anh thì tội phạm chạy mất hết rồi còn gì.”

Ba viên cảnh sát nhìn thấy huy hiệu của Khương Lượng nhận ra cấp bậc không phải bình thường, cũng không dám nói lại, chỉ giải thích rằng chiếc xe đang chạy thì có vấn đề, cứ tắt máy suốt, khó khăn lắm mới đến được nơi.

Khương Lượng nói tình hình cho họ một lượt, mấy người cảnh sát tiếp tay vụ án này, một người cánh sát trong số đó điều tra tình hình một chút, rồi lại điều tra chứng từ của họ, đây đều là những thủ tục cần thiết, người tên là Chu Sơn Hổ kia xem ra rất quen với đám cảnh sát, cậu ta nói với cảnh sát một lượt tình hình, mấy người cảnh sát nghe nói là vụ án trộm văn vật, đều ý thức được vụ án này không nhỏ, một người trong số đó báo cáo lên huyện.