Y Đạo Quan Đồ

Chương 620-2: Người trong núi(2)




Trương Dương nói: “sự việc đã giải thích rõ ràng rồi, có thể xử lý hai chiếc xe giữa đường này không, tôi còn đang vội đến thôn Tiểu Thạch Oa.”

Ba người cảnh sát thương lượng một chút, phát hiện chiếc xe khách đó vẫn lái được, quyết định kéo chiếc xe khách và đám văn vật về đồn cảnh sát trước, chiếc xe kéo đã bị đâm hỏng, không chạy được nữa, nhưng vất ở đây lại sợ mất, với đa số người trong núi, đây là một món tiền không nhỏ, Chu Sơn Hổ đến trước mặt Trương Dương, cậu ta cười nói: “Đại ca cà, vừa nhìn đã biết anh là người nhiệt tình.”

Trương Dương vui vẻ nói: “Tiểu tử, sao miệng ngọt vậy, nói đi, tìm tôi có việc gì?”

Chu Sơn Hổ bị Trương Dương nhận ra ý đồ, hơi xấu hổ gãi gãi đầu: “Đại ca à, có phải vừa tôi nghe thấy anh định đến Tiểu Thạch Oa không?”

Trương Dương gật đầu.

Chu Sơn Hổ chủ động mời: “Đại ca, tôi dẫn đường cho anh nhé, từ đây đến Tiểu Thạch Oa không dễ đi chút nào, đường rất phức tạp, nếu không biết thì sẽ lạc đường, những người không chạy nhiều trên con đường này tốt nhất là tìm một người dẫn đường.”

Trương Dương nói: “Được thôi!”

Chu Sơn Hổ nhân cơ hội nói ra yêu cầu: “Đại ca, vậy….Anh giúp tôi kéo chiếc xe này vào trong thôn được không?”

Trương Dương cười ha ha, hắn đã đoán được ý định của tiểu tử này rồi.

Chu Sơn Hổ thấy Trương Dương cười, cảm thấy rất xấu hổ, mặt đỏ lựng, thấy chiếc xe kéo của mình quá nát, chắc chắn người ta không giúp, cậu ta bèn nói: “Nếu không tiện thì thôi vậy…”

Trương Dương nói: “Được chứ, cậu buộc chặt xe vào, nhưng tôi chưa kéo một chiếc xe kéo bao giờ.” Chu Sơn Hổ thấy hắn đồng ý, vui vẻ nói: “Không sao, chỉ cần lái chậm một chút, tôi sẽ giữ đằng sau.”

Trương Dương cũng không muốn lỡ việc ở đây, hắn gật đầu nói: “Được, chúng ta đi mau đi, tôi còn việc quan trọng phải làm.”

“Vâng!”

Sau khi buộc xong chiếc xe kéo, Trương Dương bảo hai cậu thanh niên khác lên xe, Chu Sơn Hổ ở đằng sau điều chỉnh phương hướng, sức của chiếc Pika rất lớn, chiếc xe kéo này đương nhiên chẳng có vấn đề ì, có điều đây là đường núi, khúc khuỷu khó đi, khó đi hơn nhiều so với việc kéo xe trên đường bằng, Trương Dương lái rất chậm, Chu Sơn Hổ không lừa hắn, càng vào trong, thì đường càng hẹp và nguy hiểm, chỗ này chỉ có thể cho một chiếc xe đi qua, hơn nữa một bên lại là vách núi. Nguy hiểm rất nhiều so với đường ở Hắc Sơn Tử, Trương Dương không những lái rất cẩn thận, mà còn phải chăm lo chiếc xe kéo đằng sau, sợ rằng không cẩn thận sẽ văng chiếc xe xuống vực, mà bên trong xe còn có người nữa.

Khương Lượng ngồi ở ghế lái phụ, nhìn bên ngoài cửa sổ, cảm thấy đầu quay mòng mòng, gã hơi sợ độ cao, vội vàng nhắm chặt mắt, buộc chặt áo, thấp giọng nói: “Còn bao xa nữa vậy…”

Thanh niên mặc áo xanh đằng sau nói: “Từ chỗ vừa xảy ra chuyện đến thôn tôi khoảng tầm 5 dặm, nhưng toàn là đường núi, rất khó đi, ngoài những người bản địa như chúng tôi, thì lái xe ngoài đều không dám đi con đường này.”

Trương Dương dừng lại ở ngã rẽ trước mặt hỏi: “Hai đường này đường nào dẫn đến thôn Tiểu Thạch Oa?”

“Đường bên trái.”

Trương Dương lái không được bao lâu, đường nhựa đã không còn nữa, mà thay vào đó là đường núi gập ghềnh gấp khúc, trời ngày một tối hơn, mây như những cục đá lớn vậy, ngày càng thấp, Khương Lượng lo lắng nói: “Có lẽ không mưa chứ!” Lời vừa dứt, trên trời đã rơi xuống mấy giọt, lộp bộp trên chiếc xe Pika, bên trong xe rất ấm, đương nhiên không sợ lạnh, nhưng những hạt mưa nặng đan vào nhau dày đặc rõ ràng ảnh hưởng đến tầm nhìn. Trương Dương càng lái càng thấy lo lắng, mẹ kiếp, sao lúc này lại mưa cơ chứ.

Một lúc sau những giọt mưa ấy đã biến thành tuyết. Trương Dương ngớ người, hắn không dám lái nữa. Đường thì không quen, không biết chừng lại rơi xuống vực.

Thanh niên mặc áo xanh nói: “Đại ca, tôi xuống dẫn đường cho các anh, tôi đi đằng trước, các anh lái theo đằng sau.” Cậu ta nói với người đi cùng: “Thuyên Tử, còn hơn chục dặm nữa, chúng ta đổi luân phiên, tôi lạnh quá không chịu được nữa cậu đến thay tôi!” Thuyên Tử gật đầu.

Trương Dương và Khương Lượng quay sang nhìn nhau, hai người đều chằng còn cách nào, đã đến đây rồi, chỉ có đường tiến không có đường lùi.

Hai người thanh niên thay phiên nhau dẫn đường cho họ, chiếc xe Pika đi với tốc độ rùa bò, cứ đi đi lại dừng dừng, đoạn đường năm sáu dặm mà lái đến hơn hai tiếng đồng hồ, Trương Dương rất mệt, cảm giác đi con đường này còn dài hơn so với con đường nghìn dặm.

Tuyết ngày càng lớn, khắp trời đều là tuyết trắng, cây trên núi đều bị nhuộm thành màu trắng, lờ mờ nhìn thấy chút bóng cây, mặc dù mới chỉ là hơn bốn giờ chiều, nhưng đã nhìn thấy âm u, gió thổi rất lớn, Khương Lượng đẩy cửa xe đi xuống, một nắm tuyết bị gió thổi đập vào mặt gã, làm coh gã không mở nổi mặt, gió thổi vù vù, giống như một con dã thú, gió cuốn lấy tuyết, lăn lộn, tuyết rơi tràn ngập trên trời dưới đất.

Trương Dương dừng xe trong đám đất trống đầu thôn, đường trong thôn rất hẹp, chiếc xe Pika không thể lái vào.

Chu Sơn Hổ nhảy xuống từ trên chiếc xe kéo. Người cậu ta đầy tuyết, trông giống như một người tuyết vậy, tóc, lông mày, lông mi đều đóng băng cả, nhoẻn miệng cười với Trương Dương và nói lớn: “Cảm ơn anh!” Mặc dù đã cố gắng nói to, nhưng âm thanh vẫn bị xé toạc bởi luồng gió núi.

Chu Sơn Hổ giao chiếc xe kéo cho hai bạn, chỉ vào trong thôn, lớn tiếng nói: “Đại ca à! Vào nhà chúng tôi nghỉ đã…”

Trương Dương và Khương Lượng cũng không còn sự lựa chọn nào nữa, đi cùng Chu Sơn Hổ vào trong thôn, nhà Chu Sơn Hổ nằm ở đầu tây thôn Tiểu Thạch Oa. Ngoài vườn dùng đá dựng lên, căn nhà cũng dùng đã để xây, tổng cộng có ba gian nhà đá, phía đông có một gian bếp.

Vừa bước vào vườn, một con chó đen lớn đã xông ra, Chu Sơn Hổ mắng: “Lão Hắc, vào phòng cho tao.”

Con chó đen rất nghe lời, gừ một tiếng rồi lại vào trong phòng.

Trương Dương cùng Chu Sơn Hổ đi vào trong phòng, trong đó không có người, cũng chẳng có khóa cửa! Chu Sơn Hổ đẩy cửa vào nói: “Hai vị đại ca, mời ngồi!”

Trương Dương nhìn xung quanh căn phòng này, bên trong chẳng có đồ đạc gì nhiều, một chiếc án, một chiếc bàn, một chiếc ghế rách nát, vì dùng đã lâu, và do thiếu ánh nắng, không thể nào nhìn ra màu sắc của đồ dùng.

Chu Sơn Hổ lấy chiếc khăn trên bàn lau lau ghế, rồi nhiệt tình nói: “Mời ngồi, tôi đi bê cho các anh một chậu lửa.”

Trương Dương cười nói: “Không cần phiền toái thế đâu, người anh em. Thôn của các cậu vẫn chưa có điện sao?”

Chu Sơn Hổ gật đầu nói: “Đúng thế, vẫn chưa có, nghe trong hương nói, năm sau là thôn chúng tôi có thể có điện rồi, đến lúc đó, chúng tôi có thể xem ti vi rồi.”

Nói xong cậu ta đi ra ngoài, bê một chiếc lò vào, đặt trước người Khương Lượng và Trương Dương. Một làn khói nhanh chóng dày đặc trong không gian.

Hai tay của Khương Lượng nhét cả vào trong túi áo, lúc này gã rất đắc ý, thật là khâm phục bản thân liệu sự như thần, mặc chiếc áo khoác bông này thật là ấm áp. Gã nhìn Trương Dương bên cạnh, phát hiện tên này ngồi đó như nhàn hạ vậy, dường như chẳng cảm thấy chút giá lạnh gì, Khương Lượng thật sự khâm phục thể chất của hắn. Trong lòng nói, dù sao cũng là người trẻ tuổi, đang còn có sức lửa.

Chu Sơn Hổ mặc một chiếc áo da dê bẩn thỉu lên người, cậu ta ngồi xuống bên chiếc lò, vừa chọc lò vừa nói: “Hai vị đại ca, trong gió tuyết thế này hai vị đến thôn chúng tôi làm gì vậy? Có phải là có việc gì quan trọng không?”

Khương Lượng nói: “Bí thư chi bộ của thôn các cậu có ở đây không? Có thể dẫn chúng tôi đi gặp không?”

Chu Sơn Hổ nói: “Các anh tìm đúng người rồi, bí thư chi bộ chính là ông của tôi. Ông ở ngay đối diện nhà tôi.” Trương Dương và Khương Lượng đều vô cùng mừng rỡ, hai người đứng dậy nói: “Đi, dẫn tôi đi tìm ông ấy.” Chu Sơn Hổ gật đầu, dẫn họ đến nhà bí thư chi bộ Chu Hữu Lượng, nhà Chu Hữu Lượng mặc dù cũng là nhà đá, nhưng gọn gàng hơn nhiều so với căn nhà của Chu Sơn Hổ. Căn nhà dùng những hòn đá vuông vức dựng nên, vườn cũng rộng hơn nhiều. Khi họ bước vào vườn, Chu Hữu Lượng đang chọc lò ở trong vườn, thấy Chu Sơn Hổ đến, y vừa dụi mắt vừa nói: “Hổ Tử à, cháu đến thật đúng lúc, giúp ông chọc lò với, ông mờ hết mắt rồi.”

Chu Sơn Hổ nói: “Ông à, có hai vị cảnh sát muốn đến tìm ông!”

Chu Hữu Lượng nheo nheo mắt nhìn hai người Trương Dương: “Cảnh sát? Tôi chưa từng gặp các cậu! Các cậu là người của đồn cảnh sát hương sao?”

Khương Lượng cười nói: “Bí thư Chu, chúng tôi là công an của cục công an Giang Thành, lần này đến để phiền ông chút việc.”

“Việc gì thế? Tôi là một người thật thà, không ăn cắp không ăn trộm, có thể giúp các anh việc gì?” Chu Hữu Lượng vẫn rất cảnh giác.

Khương Lượng vui vẻ nói: “Bí thư Chu, tôi đến để hỏi thăm chút việc trước kia.”

Chu Hữu Lượng kéo ống tay áo nói: “Vào nhà ngồi đi…”

Mấy người vào trong nhà, nhà của Chu Hữu Lượng bố cục chẳng khác mấy so với của Chu Sơn Hổ, có điều tường của Chu Hữu Lượng dán không ít ảnh của vĩ nhân, đây là điều thường thấy ở thôn nhỏ.

Khương Lượng đoán Chu Hữu Lượng tầm 40, 50 tuổi, y có lẽ hiểu một chút về việc về quê vào đại đội xưa, thế là nói: “Bí thư Chu, là thế này, chúng tôi muốn điều tra một vài tình hình, trước sau cách mạng văn hóa, thôn Tiểu Thạch Oa từng có không ít những thanh niên tình nguyện, không biết ông còn có ấn tượng gì không?”

Chu Hữu Lượng nói: “Tôi không quen với họ, năm đó tôi làm ở xưởng đá Tây Sơn, bình thường rất ít khi về nhà, lần dài nhất nửa năm mới về một lần, tôi biết rằng có nhiều thanh niên thành phố đến, có một vài người ở trong nhà tôi.”