Y Đạo Quan Đồ

Chương 649-3: Lòng người hoảng hốt (3)




Lưu Diễm Hồng gật đầu.

Hà Anh Bồi đi rồi, Lưu Diễm Hồng nói với Lý Trường Vũ: "Nghe nói bí thư Lý muốn công khai tài sản của mình?"

Lý Trường Vũ cười nói: "Đúng vậy, tôi đã nói như thế, hơn nữa tôi rất nhanh sẽ làm như vậy, đợi công tác của các cô kết thúc, đợi người phụ trách của Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích xác định, tôi lập tức sẽ tiến hành công khai tài sản cá nhân của mình."

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Anh không sợ người khác nói anh chơi trội à?"

Lý Trường Vũ nói: "Chắc rằng khẳng định sẽ có người nói tôi như vậy, có tham liêm hay không không phải là có công khai tài sản cá nhân của mình hay không, tôi làm vậy quả thực là có thành phần chơi trội, nhưng tôi không phải là muốn làm cho các lãnh đạo xem, tôi là làm cho toàn bộ người dân thành phố Nam Tích xem, trải qua lần bão tố chính trị này, chính đàn Nam Tích đã vỡ nát, độ tín nhiệm của người dân thành phố đối với ban lãnh đạo chúng ta đã xuống thấp tới cực điểm, tôi phải thông qua loại phương thức cực đoạn này để xây dựng lại lòng tin của người dân thành phố đối với ban lãnh đạo chúng tôi, chuyện này không thể kéo dài được, phải lập tức thực hiện, chỉ khi người dân có lòng tin đối với chúng tôi, tôi mới có thể lãnh đạo mọi người thúc đẩy Nam Tích tiếp tục tiến lên, muốn để thành thị phát triển khỏe mạnh, chỉ dựa vào một mình tôi là không đủ, chỉ dựa vào một hai cán bộ lãnh đạo cũng không đủ, căn bản vẫn là ở người dân."

Lưu Diễm Hồng nói: "Trọng trách trên vai anh cũng không nhẹ đâu, muốn kích phát ý chí chiến đấu của cán bộ, muốn xây dựng lại lòng tin của người dân, muốn khôi phục lực công tín của chính phủ là rất khó khăn."

Lý Trường Vũ nói: "Quả thực là rất khó, bí thư Lưu, tôi không giấu cô, hiện tại nhân tâm của ban lãnh đạo Nam Tích rất bấp bênh, muốn buộc những người này lại thành một dây, cần phải mau mau giải quyết vấn đề của đám người Từ Quang Nhiên."

Lưu Diễm Hồng bật cười, cô ta nói khẽ: “Trước khi yôi đến Nam Tích, bí thư Kiều và tỉnh trưởng Tống đã dặn dò riêng, bảo tôi nhất định phải chú ý phương pháp, phương thức làm việc, cố gắng đừng tạo thành tình tự khủng hoảng trong đội ngũ cán bộ, nhưng cái này tôi không thể khống chế được, Từ Quang Nhiên, Lý Bồi Nguyên, Trần Hạo, thậm chí là Đường Hưng Sinh đã chết, bọn họ đều từng thường ủy của thành phố Nam Tích, sức ảnh hưởng trên chính đàn Nam Tích rất lớn, quan hệ các mặt cũng rối rắm, chúng tôi đã phải điều tra rõ, lại phải nghĩ tới tình tự của quần chúng cán bộ, mấy ngày nay, bất kể là Ủy ban kỷ luật tỉnh chúng tôi hay là các đồng chí của Trung kỉ ủy đều ngày đêm công tác, chuyện trên cơ bản đã có manh mối, nhưng muốn kết án thì vẫn còn hơi sớm, trước khi tới đây ăn cơm, tôi còn đặc biệt gọi điện thoại cho tỉnh trưởng Tống, tỉnh trưởng Tống lại cường điệu chuyện này đừng tiếp tục khoách đại ảnh hưởng, để tránh tiến thêm một bước làm ảnh hưởng đến sức công tín của chính phủ, chúng tôi tranh thủ trước mười lăm có thể hoàn thành toàn bộ công tác điều tra."

Lý Trường Vũ nói: "Vậy là tốt rồi, nói một câu thật lòng, chỉ cần các vị ở Nam Tích, mọi người trong lòng đều không nơm nớp lo sợ."

Lưu Diễm Hồng nói: "Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, nếu như không thẹn với lòng thì không có gì mà phải sợ cả."

Lý Trường Vũ nói: "Không nói như vậy được, đúng như những gì cô nghĩ tới, sức ảnh hưởng trên chính đàn Nam Tích của mấy người bọn Từ Quang Nhiên là rất lớn, những người trong thể chế Nam Tích có quan hệ với họ, được bọn họ đề bạt rất nhiều, đặc biệt là một số cán bộ trước đây đi lại thân cận với họ, hiện tại tâm tình đều rất sợ hãi."

Lưu Diễm Hồng nói: "Vậy thì cứ để họ bất an một đoạn thời gian đi, Trung kỉ ủy vô cùng coi trọng vụ án này, nhưng trong quá trình mà chúng tôi điều tra lại làm theo nguyên tắc chuyện lớn hóa nhỏ, không thể bắt hết những cán bộ có vấn đề của Nam Tích cách anh, người mà chúng tôi điều tra là những cá bộ có vấn đề từ cấp ban trở lên, còn những cán bộ cơ sở nếu tồn tại vấn đề, sau này sẽ giao cho Ủy ban kỷ luật Nam Tích các anh tự xử lý."

Lý Trường Vũ lại nhớ ra một chuyện: "Bí thư Lưu, sau khi Lý Bồi Nguyên xuống ngựa, Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích chúng tôi xuất hiện một chỗ khuyết, bộ trưởng Không của bộ tổ chức tỉnh khi tới đây không hề tuyên bố chuyện này, không biết tỉnh lý rốt cuộc có tính toán gì?"

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Chuyện này tôi cũng biết được một chút, lãnh đạo tỉnh rất là coi trọng công tác của Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích, lần này ôm ý niệm mất bò mới lo làm chuồng, nhân tuyển đã được xác định, chủ nhiệm phòng giám sát kiểm tra kỷ luật thứ nhất của Ủy ban kỷ luật tỉnh Mã Thiên Dực sẽ đến Nam Tích đảm nhiệm chức tân bí thư Ủy ban kỷ luật, trước đây công tác của anh ta vẫn luôn rất xuất sắc, trước mắt đang học tập ở trường đảng Trung ương, tổ chức cũng đã thông tri cho anh ta. Vài ngày nữa anh ta sẽ tới Nam Tích chính thức khai triển công tác, giống như anh vậy, anh ta cũng là lâm nguy thụ mệnh.

Lý Trường Vũ cũng có nghe nói về Mã Thiên Dực, người này ở Ủy ban kỷ luật tỉnh nổi danh với tác phong cứng rắn, rất nhiều cán bộ vừa nghe thấy người này đã sợ vỡ mật, có người lén lút đặt cho y ngoại hiệu là hắc diện sát tinh, có điều tác phong của Mã Thiên Dực cũng quyết định y rát dễ đắc tội với người ta, lần này tới trường đảng Trung ương học tập, nghe đồn chính là vì đắc tội với một vị lãnh đạo nào đó.

Lưu Diễm Hồng nói: "Mã Thiên Dực là người nóng tính, ghét ác như thù, hy vọng hai người các anh có thể phối hợp tốt với nhau."

Lý Trường Vũ cười nói: "Tôi là người mềm tính, không sợ sự nóng giận của anh ta."

Lưu Diễm Hồng bật cười, cô ta ăn cơm xong, cầm khan lau môi.

Chủ nhiệm phòng chiêu đãi của thị chính phủ Phùng Tinh một mực không đi đâu, sai người pha một bình trà bích loa ngon rồi tự mình mang tới.

Lưu Diễm Hồng cười nói với Phùng Tinh: "Tiểu Phung, thời gian này cực khổ cho cô rồi."

Phùng Tinh nói: "Công tác của tôi chính là phục vụ lãnh đạo mà."

Lý Trường Vũ nhìn cô ta với vẻ không vui, cải chính lại: "Phục vụ nhân dân mới đúng."

Mặt Phùng Tinh đỏ lên, nói những lời này quen rồi, chẳng cần suy nghĩ mà buột miệng nói ra, cô ta lặng lẽ lui sang một bên.

Lưu Diễm Hồng cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: "Đúng rồi, gần đây sao không thấy thằng nhóc Trương Dương đâu nhỉ?"

Nhắc tới Trương Dương, Lý Trường Vũ không khỏi thở dài: "Chuyện lần này đã đá kích hắn rất mạnh, sau khi Vương Quân Dao chết hắn cũng mất tích, tôi không biết là hắn đã đi đâu."

Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện lần này Trương Dương có công từ đầu tới cuối."

Lý Trường Vũ nói: "Chị sợ hắn cũng không cần bất kỳ lời khen ngợi nào." Y cũng hiểu khá rõ Trương Dương, y cũng biết Trương Dương bởi vì sao mà trở nên sa sút tinh thần như vậy, nhưng ở trước mặt Lưu Diễm Hồng y cũng không tiện nói.

Lưu Diễm Hồng nói: "Bảo hắn mau chóng phấn chấn lại đi, biện pháp tốt nhất chính là sớm ngày quay lại công tác."

Lý Trường Vũ nói: "Để sau hẵng nói đi, để hắn nghỉ ngơi một đoạn thời gian đã."

Lưu Diễm Hồng gật đầu, nói: "Phong đầu của chuyện khách sạn Hải Thiên và Nam Dương Quốc Tế đã qua rồi, tôi thấy cũng đừng xử lý hắn quá nặng, dẫu sao thì lần này hắn cũng tính là có công chuộc tội." Kỳ thật Lưu Diễm Hồng căn bản không cần phải nói giúp cho Trương Dương, Lý Trường Vũ trên cảm tình thì thân với Trương Dương hơn cô ta nhiều, Lý Trường Vũ gật đầu, y vốn chuẩn bị xử phạt cảnh cáo Trương Dương, nhưng hiện tại Nam Tích đã loạn như thế này, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung nên vụ án tham ô lớn của bọn Từ Quang Nhiên, chẳng ai rảnh mà đi quan tâm tới chút chuyện nhỏ trước kia của Trương Dương, nghĩ tới chuyện ày cũng thấy buồn cười, Từ Quang Nhiên một lòng muốn đánh Trương Dương ra tầm mắt của công chúng, nhưng vòng một vòng, chuyện lại vẫn quay lại trên đầu y.

Trương Dương ở lại Xuân Dương một đêm, ngày hôm sau liền cùng bọn Hải Lan về Giang Thành, Hồ Nhân Như và Hà Hâm Nhan bận chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười, kỳ nghỉ xuân này khó khăn lắm mới bớt ra được vài ngày, vốn muốn ở cùng với Trương Dương thêm mấy ngày vui vẻ đón năm mới, đáng tiếc là chuyện bên kia không thể trì hoãn được, phải lập tức trở về xử lý nghiệp vụ.

An Ngữ Thần cũng đi vào cùng ngày với các cô, cô ta vốn muốn tới tham gia lễ đính hôn của An Đạt Văn, đúng là tới cũng vội mà đi cũng vội.

Chỉ còn lại có Hải Lan ở lại bên cạnh Trương Dương, hai ngư-ời về căn biệt thự gỗ ở hồ Nam, Hải Lan nhìn ra Trương Dương vẫn có chút buồn bã chán chường, cô ta kéo Trương Dương ngồi xuống sa lông, ôn nhu nói: "Ai cũng đều rất lo cho anh, bọn họ đi mà đều không an tâm."

Trương Dương cười nhạt, nói: "Anh không sao, kỳ thật anh so với trong tưởng tượng của bọn họ thì kiên cường hơn nhiều."

Hải Lan gật đầu nói: "Em tin!" Cô ta dựa vào lòng Trương Dương, kéo tay Trương Dương quàng qua vai mình, nói khẽ: "Trương Dương, anh còn nhớ khi chúng ta quen nhau ở xuân dương không?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Vẫn nhớ."

Hải Lan nói: "Trước khi gặp anh, em từ Giang Thành tới Xuân Dương, đoạn thời gian đó là thời gian tồi tệ nhất trong nhân sinh của em, mỗi lần về tới nhà ở Xuân Dương, em đều một mình nhìn lại mình trong gương, em ở sâu trong lòng rất khinh bỉ mình, phỉ nhổ mình, em muốn trốn tránh, nhưng lại không có dũng khí để trốn tránh, em thậm chí còn nghĩ tới cái chết, nhưng vào lúc đó, anh đã xuất hiện, sinh mệnh của em từ đó lại có được ánh sáng, em cuối cùng cũng biết cái gì gọi là tình cảm. Em biết trên thế giới này còn có người quan tâm tới em, còn có người nguyện ý vì em là bất chấp tất cả...."