Y Đạo Quan Đồ

Chương 650-1: Giảm sức ép (1)




Trương Dương nói: "Anh khi đó giống như một chàng trai ngốc nghếch."

Hải Lan mỉm cười, nụ cười của của cô ta đẹp như cầu vồng sau mưa: "Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, cảm thấy anh chính là một đứa bé to xác bướng bỉnh, thô lỗ bất lịch sự."

Trương Dương không khỏi bật cười, hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện dẫn Hải Lan đi ăn thịt lừa, khi đó hắn quả thật là rất thô tục và bất lịch sự, mới tới thời đại này, biểu hiện của hắn giống như là người nguyên thủy, đối diện với Hải Lan xinh đẹp khêu gợi, cái đầu tiên mà hắn nảy sinh ra là dục vọng của bản năng.

Hải Lan nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn: "Trương Dương, nếu không có anh, sẽ không có em ngày hôm nay."

Trương Dương nói: "Cho tới giờ, anh quá phóng túng tình cảm của mình, trước giờ chưa từng suy nghĩ tới cảm thụ của bọn em, sự ra đi của Gai Đồng khiến anh bắt đầu nghĩ lại tất cả những gì của mình trước kia, anh quá ích kỷ, anh muốn chiếm hữu tất cả những gì mà mình thích, nhưng anh lại không có năng lực bảo vệ bọn em..." Giọng nói của Trương Dương có chút run rẩy, mỗi lần nhớ tới điểm này, nội tâm của hắn lại cảm thấy đau nhói.

Hải Lan lắc đầu, ôm lấy mắt Trương Dương: "Là em nguyện ý mà!"

Thời gian giống như đội nhiên trở về khi họ còn ở Xuân Dương, nhớ tới nhà trọ của Hải Lan, nhớ tới sân thượng, nhớ tới cái đêm khiến bọn họ mê loạn đó. Đôi môi ướt át của Hải Lan nhẹ nhàng hôn lên môi Trương Dương, mang theo hơi thở hổn hển, ôn nhu nói: "Yêu em đi..."

Trương Dương nhìn Hải Lan, Hải Lan vươn tay ra cởi quần áo của hắn, Trương Dương đột nhiên đẩy Hải Lan xuống sa lông, hai người quấn vào nhau, điên cuồng xé quần áo đối phương, điên cuồng vuốt ve nhau, trong ấn tượng của Trương Dương, Hải Lan chưa từng điên cuồng như ngày hôm nay, vào phút giây Trương Dương tiến vào trong cơ thể Hải Lan, Trương Dương cảm thấy thân thể của Hải Lan vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị, hắn đột nhiên hiểu ra, Hải Lan là muốn thông qua phương thức này để giúp mình giảm bớt áp lực. Trương Dương khựng lại, Hải Lan nhay bén phát giác ra biến hóa của hắn, tứ chi quấn chặt lấy Trương Dương, dán chặt thân hình nóng bỏng vào người hắn, ôn nhu nói: "Đừng nghĩ gì cả, em muốn anh yêu em, làm thế nào cũng được."

Trương Dương ôm chặt lấy Hải Lan, Hải Lan cũng ôm lấy thân hình cường tráng của hắn, cảm thụ được một luồng khí nóng đang chảy vào sâu trong cơ thể của cô ta, cô ta không đành lòng nhìn thấy Trương Dương bị khốn trong áp lực trầm trọng như vậy, cô ta muốn dùng phương thức của mình để giúp hắn phóng thích bản thân, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm quanh vành tai Trương Dương, tiện đà dùng hàm răng chỉnh tề cắn nó rồi nói khẽ: "Anh là nam nhân của em, anh phải kiên cường, anh phải khiến cho em kiêu ngạo..."

Trương Dương đứng ở ban công biệt thự hồ Nam, nhìn hoàng hôn ở phương xa, ngày đông của hồ Nam có chút lạnh léo, tuyết tuy đã thôi rơi, nhưng gió vẫn rất mạnh, Hải Lan tắm rửa xong liền mặc áo nhung bước ra, từ đằng sau ôm lấy Trương Dương: "Bên ngoài gió to lớn, mau về đi."

Trương Dương cười cười, quàng vai cô ta bước về phòng, hắn hiểu rằng, mình không thể nào cả ngày sống trong bi thương được, hắn phải sống tốt vì những người yêu hắn, quan tâm đến hắn.

Tư thế đi lại của Hải Lan dường như không được tự nhiên lắm, Trương Dương hơi suy nghĩ một chút liền biết là duyên cơ gì, quan tâm nói: "Anh làm em đau à?"

Hải Lan mặt đỏ lên, có chút xấu hổ rủ lông mi xuống: "Không sao, sớm biết rằng như vậy, thật sự nên bảo Nhân Như cũng ở lại." Ngôn ngoại chi ý là, một mình mình không chịu nổi hắn.

Trương Dương dang tay ra, bế ngang Hải Lan lên, tay Hải Lan quàng cổ hắn, nói khẽ: "Em có tính là xả thân cứu người không?"

Trương đại quan nhân nói: "Cổ xưa có cao tăng cắt thịt nuôi chim ưng, hôm nay có chị Lam xả thân cứu người, có điều em phải chuẩn bị tốt tư tưởng, cả đời này em sẽ phải làm vậy đó."

Hải Lan nói khẽ: "Sớm đã chuẩn bị tư tưởng rồi, có điều..."

"Sao?"

"Có điều vẫn không chịu nổi anh, annh đó, thật sự giống như một con lừa vậy..."

Trương Dương bật cười, nhìn ra tâm tình của hắn đã tốt hơn nhiều rồi.

Hải Lan nói: "Tối nay ăn lẩu nhé?"

Trương Dương nói: "Được, thuận tiện uống chút rượu."

Hải Lan giãy khỏi lòng hắn, tự bước xuống, cởi áo nhung ra, nói: "Rượu có thể làm loạn tính, tốt nhất là đừng uống."

Trương Dương nói: "Em không phải là định xả thân cứu người sao?"

Hải Lan nói: "Hiện tại xả thân cứu hổ rồi, anh không phải là người, mà là một con hổ, một con lừa..." Cô ta vừa nói vừa cười khúc khích chạy vào trong phòng bếp.

Trương Dương đi vào trong phòng khách rồi ngồi xuống, những ngày này hắn đắm chìm trong bi thương, cách li bản thân ra khỏi xã hội hiện thực, hôm nay đột nhiên có một loại cảm giác như được quay trở lại hiện thực. Trần Tuyết có câu nói rất đúng, mình không thể nào truyền tình tự bi thương sang cho những người quan tâm mình được, hắn phải chôn sâu Giai Đồng vào trong lòng, Giai Đồng đã trở thành một bộ phận trong tâm linh của hắn, vĩnh viễn không thể phai nhạt, vĩnh viễn không thể nào quên.

Mở tivi ra, trên tivi đang phát tin tức Giang Thành, bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã tới viện phúc lợi thăm hỏi trẻ mồ côi và phát biểu, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, một chuyện thủy chung là hắn khốn nhiễu, Vương Quân Dao tuy rằng đã chết, nhưng cô ta và Hứa Gia Dũng rốt cuộc là có quan hệ gì? Năm đó những thanh niên trí thức của thôn Tiểu Thạch Oa đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?

Hải Lan đã chuẩn bị xong lẩu, đi tới ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, bóc một quả khai tâm bỏ vào trong miệng, cô ta không có hứng thú lắm đối với tin tức chính trị, từ lúc cô ta tới đài truyền hình Tinh Không của Hongkong, đối với tin tức trong nước càng ít chú ý hơn, cô ta liếc một cái lên màn hình: "Mỗi lần tới ngày hội trọng đại, những lãnh đạo này liên bắt đầu ra ngoài diễn trò."

Trương Dương nói: "Lão Đỗ là một người làm việc thật!"

Hải Lan nói: "Chính trị nội ngoại cổ kim đều thế cả, toàn bộ đều không nằm ngoài diễn trò, diễn trò cũng không có gì là đáng trách, nếu có thể đồng thời vào lúc diễn trò làm một số việc thật sự, đó chính là một quan viên không tồi."

Trương Dương nói: "Con đường quan trường này thật sự là không dễ đi, những năm này anh nhìn thấy quá nhiều người ở bên cạnh mình ngã xuống rồi."

Hải Lan nói: "Đó là bởi vì quá nhiều người có tâm tư quá nặng, không làm lợi cho mình, chỉ làm lợi cho người, những lời nói này chỉ tồn tại trong sách giáo khoa chính trị."

Trương Dương nói: "Em hình như có chút oán niệm đối với thể chế trong nước thì phải!"

Hải Lan nói: "Đương nhiên là có oán niệm rồi, anh thích xem tin tức chính trị hay là xem em đây!"

Trương Dương cười nói: "Được rồi, không xem nữa, không xem nữa, anh ăn cơm với em!"

Hải Lan cười nói: "Em chỉ nói đùa thôi, anh là cán bộ quốc gia, chú ý tới tin tức cũng là chuyện tất nhiên, anh cứ xem đi, em đi chuẩn bị." Cô ta đứng dậy vào bếp.

Trương Dương cũng không có hứng thú lắm với tin tức của Giang Thành, dù sao hiện tại hắn đã tới Nam Tích, chuyện của Giang Thành không có liên quan gì tới hắn, cầm điều khiển tắt ti-vi đi. Nghe thấy Hải Lan nói: "Trương Dương, anh còn nhớ những lời mà em nói với anh lúc trước không?"

"Lời nào?"

Hải Lan nói: "Học thâm nho đen tối ấy!"

Trương Dương đương nhiên là nhớ, hắn đi tới cạnh bàn, nói khẽ: "Lúc mới đầu dân phong thuần phác, không thâm không đen, đột nhiên có người vừa thâm vừa đen, thế là hắn độc chiếm ưu thế. Mọi người thấy vậy, tranh nhau bắt chước, moi người đều vừa thâm vừa đen, anh không thể khống chế tôi, tôi không thể áp chế anh. Chỉ có một người, không thâm không đen, thì người này trở thành tín ngưỡi của tất cả mọi người, độc chiếm ưu thế. Ví dụ như thương trường, lúc ban đầu thương nhân đều bán hàng thật giá thật, đột nhiên có người bán hàng giả, thế là người này kiếm được rất nhiều tiền. Mọi người tranh nhau bắt chước, toàn thành phố đều là hàng giả, chỉ có một nhà bán hàng thật, thế là người mua như mây, thủy chung không suy không bại..."

Hải Lan gật đầu, nói: "Chính là những lời này đó, anh ở trong quan trường cũng được vài năm rồi, theo hắn, trong đó ai là người không thâm đen, ai là người thâm đen?"

Trương Dương vẫy vẫy tay, nói: "Thơm quá!"

Hải Lan nhìn ra sự giảo hoạt của hắn, gắt: "Đừng có đánh trống lảng, nói mau!"

Trương Dương nói: "Thâm đen cũng được, không thâm đen cũng được, đối với kẻ thâm đen, chúng ta phải thâm đen hơn hắn, đối với người rộng lượng, chúng ta phải lấy lễ đối đãi, đạo làm quan là tạo phúc cho dân, chỉ cần có thể đạt được mục đích này, cho dù là giở chút thủ đoạn thì cũng không có gì là đáng trách cả." hắn vòng một vòng lại quay về trả lời chính diện câu hỏi của Hải Lan.

Hải Lan nhìn thấy Trương Dương cuối cùng cũng khôi phục lại được vài phần tinh khí thần, trong lòng cũng thầm cao hứng, cô ta nói khẽ: "Nam Tích lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, anh sau khi về có phải là sẽ được thăng quan không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Làm việc thủy chung phải khiêm tốn, chuyện của vận hội tỉnh anh vẫn còn chưa làm xong. Có điều, Lý Trường Vũ lên làm bí thư là một chuyện tốt, ít nhất thì quan trường Nam Tích cũng có thể được chỉnh đốn lại."

Hải Lan bỏ thịt dê vào trong bát Trương Dương: "Anh chuẩn bị lúc nào thì đi làm lại?"

"Tạm thời vẫn chưa nghĩ tới chuyện đi làm, anh định ở lại Giang Thành thêm vài ngài, có một cố chuyện vẫn chưa giải quyết xong."

Hải Lan rót đầy rượu Mao Đài vào trong cốc thủy tinh của hắn, còn rót vào li của mình rượu Liễu Chi Hoa Sĩ, rồi cười nói: "Chúc anh công tác thuận lợi, trên quan trường từng bước lên cao!"