Y Đạo Quan Đồ

Chương 656-2: Quan trường thất ý (2)




Triệu Thiên Tài trong khoảng thời gian này sống rất thoải mái, trong tay còn có không ít đôla, bởi vì Trương Dương trước đó đã an bài, gã ở Nam Dương Quốc Tế không phải tốn tiền, lợi dụng khoảng thời gian này gã du lịch gần Nam Tích, những năm này, gã ở Mỹ quốc một mực đều sống trong cảnh lén lút không thấy ánh mặt trời, theo Trương Dương trở về quốc nội, đột nhiên có một loại cảm giác như thấy lại ánh sáng, chỉ là thằng ôn Trương Dương này không biết đi đâu rồi.

Cho nên khi nhìn thấy Trương Dương bước vào, Triệu Thiên Tài không nhịn được liền bắt đầu trách móc, nói sao cũng là huynh đệ đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nan, thằng ôn này không nói tiếng nào cứ vậy bỏ đi, Triệu Thiên Tài tuy rằng tới Trung Quốc, nhưng thân phận của gã hiện tại rất có vấn đề, thiếu một thân phận chính thức, gã cũng không dám đi loạn.

Triệu Thiên Tài nói: "Tôi nói này, anh cứ vậy không nói tiếng nào bỏ đi, tôi phải làm sao đây?"

"Cái gì mà anh phải làm sao đây?" Trương Dương ngồi dựa vào sa lông, cầm quả táo ở trên bàn uống trà lên cắn một miếng.

Triệu Thiên Tài nói: "Thân phận của tôi ý, những ghi chép quá khứ của tôi!"

Trương Dương cười cười, trước khi tới đây hắn đã liên hệ với Hình Triêu Huy, Hình Triêu Huy đáp ứng giúp Triệu Thiên Tài sửa lại tất cả thân phận, Trương Dương nói: "Yên tâm đi, vài ngày nữa thân phận của anh sẽ được làm lại, anh sẽ có giấy chứng minh của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa chúng ta, những ghi chép trước đây sẽ được xóa sạch sẽ, anh sau này thích đi đâu thì đi."

Triệu Thiên Tài nghe vậy mừng rỡ vô cùng, gã đi tới ngồi xuống bên cạnh Trương Dương: "Vậy thì phải cám ơn anh rồi?"

"Cám ơn cái gì? Anh ở Mỹ giúp tôi nhiều như vậy, tôi có nói chữ cám ơn nào đây?"

"Đó là vì anh không biết lịch sự, tu dưỡng giáo dục của tôi quyết định tôi phải nói chữ cám ơn này." Rời khỏi nước Mỹ, Triệu Thiên Tài cũng khôi phục lại máu hài hước.

Trương Dương cười ha ha, hắn nhìn chung quanh một vòng rồi nói: "Sống thé nào?"

Triệu Thiên Tài nói: "Tốt, chỉ là không có giấy tờ, tôi chỉ dám đi dạo ở gần Nam Tích, mỗi ngày đại đa số thời gian đều là ở trong khách sạn, thực sự có chút buồn chán."

"Về sau có tính toán gì không?"

Triệu Thiên Tài nói: "Một bước một bước tính một bước thôi, tạm thời vẫn chưa có tính toán gì?"

Trương Dương gật đầu: "Kỹ thuật sửa xe của anh tốt như vậy, không dùng thì thật sự là quá lãng phí, ở chung quanh trung tâm thể dục mới xây không ít cửa hàng, có một số đã xây xong rồi, đang cho thuê, hay là tôi lưu lại cho anh mấy căn, làm một xưởng sửa chữa xe hơi, trước tiên ổn định công việc đã rồi tính tiếp."

Triệu Thiên Tài nói: "Tôi không có tiền!"

Trương Dương cười nói: "Tôi tìm người tài trợ, anh nhận làm là được rồi!"

Triệu Thiên Tài nói: "Được, không thành vấn đề!" Gã đối với tương lai của mình căn bản không có kế hoạch gì, rất là mù mịt, căn bản chưa từng nghĩ tương lai sẽ phát triển như thế nào, cho nên Trương Dương nói gì thì gã nghe nấy.

Trương Dương nhìn nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ cơm rồi, hắn nói với Triệu Thiên Tài: "Đi thôi, chúng ta cùng tới Hải Thiên ăn cơm, tôi vừa hay giới thiệu mấy người bạn cho anh."

Khi hai người tới đại sảnh khách sạn thì gặp Lưu Diễm Hồng, Trương Dương nhìn thấy cô ta liền có chút đau đầu, hôm nay không biết là làm sao mà cứ gặp cô ta suốt. Có điều cấp bậc của Lưu Diễm Hồng bày ra đó, vì lịch sự nên hắn vẫn phải chào hỏi, Trương Dương đành bước tới, cười nói: "Bí thư Lưu, sao lại gặp mặt rồi?"

Lưu Diễm Hồng cũng không khỏi bật cười: "Đúng vậy, lại gặp mặt rồi, bí thư Ngô hẹn tôi đi ăn cơm, cùng ăn nhé."

Trương Dương nghe nói Lưu Diễm Hồng là được Ngô Minh mời, lập tức nghĩ tới khuôn mặt hư tình giả ý của Ngô Minh, Trương Dương đối với Ngô Minh trước giờ không có hảo cảm gì, người này cả ngày ân cần vồn vã với Lưu Diễm Hồng, chứng tỏ là muốn theo đuổi Lưu Diễm Hồng, Trương Dương lo lắng Lưu Diễm Hồng phải chịu thiệt, nhỏ giọng nhắc nhở cô ta: "Bí thư Ngô đối với chị rất đặc biệt!"

]Lưu Diễm Hồng nghe thấy câu này, mặt không khỏi đỏ lên, gắt: "Thằng nhóc cậu nói năng bậy bạ gì đó? Quan hệ công tác bình thường thôi!"

Trương Dương nói: "Tình cảm trên công tác cũng có thể thăng hoa, người cùng đơn vị sau cùng trở thành vợ chồng nhiều lắm."

Lưu Diễm Hồng bị hắn nói cho mặt đỏ tim đập, nhất thời không ngờ lại quên mất chuyện của hắn và Sở Yên Nhiên, gắt: "Nói linh tinh ít thôi, những lời đồn thường là do loại người như cậu tạo ra đó."

Trương Dương nói: "Chị Lưu à, tôi là quan tâm tới chị thôi, lòng người khó đoán, nhất là chúng ta ở trong thể chế, cũng có loại tình cảm là mang mục đích chính trị, tôi lắm lời rồi, chị ăn muối còn nhiều hơn tôi ăn gạo cơ mà, tôi đi trước đây!" Trương Dương nhìn ra Lưu Diễm Hồng khi nghe thấy câu này thì lộ ra vẻ không vui, lập tức cáo từ.

Tối nay tâm tình của Lưu Diễm Hồng không tốt lắm, vừa rồi cô ta nhận được điện thoại của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh ở trong điện thoại nói cho cô ta một tin, bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh đã có nhân tuyển khác, hy vọng lên chức của cô ta hoàn toàn tan biến.Lưu Diễm Hồng tuy rằng không phải là một nữ nhân có dã tâm quá lớn, nhưng mọi người ở xung quanh đều thấy cô ta làm rất tốt, khi cô ta cho rằng mình lần này nhận chức của Tằng Lai Châu là chuyện chắc chắn thì lại xảy ra biến cố, trong lòng cảm thấy mất mát cũng là điều khó tránh khỏi.

Ngô Minh cũng nhìn ra tình tự của Lưu Diễm Hồng không được tốt, y rất ga lăng đứng dậy, kéo ghế giúp Lưu Diễm Hồng, đợi cho Lưu Diễm Hồng ngồi xuống y mới trở lại vị trí của mình, rất ân cần rót một cốc sữa đậu nành cho Lưu Diễm Hồng: "Uống cốc sữa đậu nành trước đi cho ấm bụng!"

"Cám ơn!" Lưu Diễm Hồng cầm cốc sữa đậu nành ấm áp đó, ở sâu trong lòng lại cảm thấy lạnh toát như băng.

Ngô Minh cũng không biết nguyên nhân khiến tâm tình của Lưu Diễm Hồng xuống thấp, y còn tưởng rằng công tác điều tra của cô ta ở Nam Tích gặp khó khăn, mỉm cười nói: "Thích ăn gì? Tôi đã xem thực đơn rồi, thức ăn của nơi này rất khá. Đầu bếp đặc biệt là mời từ Hongkong đến đó."

Lưu Diễm Hồng ỉu xùi nói: "Anh cứ xem mà gọi, tôi thì thế nào cũng được."

Ngô Minh cười cười gật đầu: "Vậy tôi tự chủ trương!" Y gọi vài món thức ăn, lại dưa một chai rượu vang mà mình mang đến cho nhân viên phục vụ mở.

Sau khi rót rượu vang, Ngô Minh nâng chén: "Nào, vì sự gặp lại ở Nam Tích của chúng ta."

Lưu Diễm Hồng cũng chạm cốc với hắn, nhấp một ngụm rượu rồi bỏ chén xuống, không có ý dùng bữa.

Ngô Minh ân cần nói: "Có phải là công việc rất bận không?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Vẫn ổn, điều tra ở Nam Tích đã tiếp cận phần cuối rồi, thêm vài ngày nữa là tổ điều tra của chúng tôi sẽ rời khỏi."

Ngô Minh nói: "Nhìn ra được cô hôm nay không mấy vui vẻ, chắc không phải là vì tôi chứ? Có phải là hình tượng của tôi đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của cô không?"

Lưu Diễm Hồng không khỏi bật cười: "Đừng nói vậy, có liên quan gì tới anh đâu? Được rồi, đừng nói đề tài vây quanh tôi nữa, nói về anh đi."

Ngô Minh uống một ngụm rượu, nói: "Tôi thì có gì đâu, từ Lam Sơn tới Nam Tích, đổi thang không đổi thuốc, vẫn là phó bí thư thị ủy thôi, tiếp tục an tâm làm công tác Đảng của tôi." Ngô Minh từ sau khi thất bại trong cạnh tranh vị trí bí thư thị ủy Lam Sơn với Thường Tụng, cả người trở nên trầm thấp hơn nhiều. Lần này bị điều tới Nam Tích, Ngô Minh không hề cảm thấy mất mát nhiều lắm. Y ngược lại cảm thấy vui sướng. Dù sao y ở Lam Sơn đã bị coi là người thất bại, muốn lật mình cơ hồ là không có khả năng, tuy rằng Thường Tụng không hề bởi vì những hành vi của ytrước đây mà tiến hành trả thù, nhưng muốn để Thường Tụng trọng dụng y là rất khó, thị trưởng Thường Lăng Không trên tuổi tác thì cũng có ưu thế hơn so với y, y ở lại Lam Sơn cũng không có bất kỳ cơ hội phát triển nào, lần này bởi vì ban lãnh đạo Nam Tích thay đổi, y được điều đến Nam Tích, đối với Ngô Minh mà nói có nghĩa là có một cơ hội hoàn toàn mới. Thời gian y tới Nam Tích tuy rằng không lâu, nhưng y đối với hiện trạng quan trường của Nam Tích đã tiến hành một phen nghiên cứu sâu xa.

Một đám thường ủy lấy Từ Quang Nhiên tham ô bị mất chức, khiến Nam Tích để lại rất nhiều chỗ trống quyền lực, chính quyền Nam Tích chắc chắn gặp phải một lần tẩy bài và quá trình sắp xếp lại hàng ngũ, biến động lớn có nghĩa là có cơ hội lớn.

Bí thư thị ủy Lý Trường Vũ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Điều này có nghĩa là cơ sở chính trị của y ở Nam Tích không vững chắc, thị trưởng Hạ Bá Đạt là nhân vật tôn thừa đạo trung dung, nói trắng ra là một kẻ không dám nhận trách nhiệm, có thể nói chính đàn Nam Tích hiện tại rất hỗn loạn, càng hỗn loạn thì càng có cơ hội đi lên. Ngô Minh cho rằng một kỳ ngộ chính trị hoàn toàn mới đang bày ra trước mắt y. Chỉ cần y nắm giữ chuẩn, trong chính đàn tương lai của Nam Tích có thể có được một chỗ đứng.

Lưu Diễm Hồng cũng tính là hiểu Ngô Minh, biết rằng người này rất có dã tâm, lúc trước bởi vì cạnh tranh chức bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn với Thường Tụng mà phí hết tâm tư. Sự chán nản khi thất bại, cô ta hiện giờ cũng đang phải nếm trải, Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi không tin, anh có thể bằng lòng với chức phó bí thư thị ủy của anh."

Ngô Minh đương nhiên nhớ rõ bộ dạng chán nản trước kia của mình bị Lưu Diễm Hồng nhìn thấy hết, y cười nói: "Ngay cả bản thân tôi cũng không tin. Tâm thái của tôi hiện tại giống như một lão tăng nhập định vậy, đối với quyền lực sớm đã không còn thèm khát như trước đây, đại khái là vì đã trải qua một lần vấp váp."

Lưu Diễm Hồng nhắc nhở y: "Loại tâm thái này của anh cũng không ổn. Không sợ người làm cán bộ có dã tâm, chỉ cần loại dã tâm này chỉ dùng trong sự nghiệp là được, dùng trên con đường chính quy là hợp lý, nếu như thật sự biến thành vô dục vô cầu, tôi thấy dạng cán bộ này có mười phần là không làm được gì."