Y Đạo Quan Đồ

Chương 685-1: Mẹ kiếp(1)




Vu Hải Lâm và Vương Nghị cũng nhận ra, chắc chắn vị này cố tình mua ba ba đến để nói xấu Ngô Minh, hai người này lại hồ đồ thành đồng phạm, lần này chỉ sợ đã đắc tội vị phó bí thư này rồi.

Ngô Minh nói: “Bình thường tôi rất ít khi ăn thứ này.” Trương Dương nói: “Ăn một chút đi, đây là động vật hoang dã, bổ lắm đấy, rất thích hợp với ông.” Ngô Minh suýt nữa thì tức nổ phổi, tên này thật chẳng ra gì cả, ông mày đã ở trong bệnh viện rồi, mà mẹ kiếp mày còn đến để nói kháy.

Trương Dương chẳng thèm để ý đến cảm xúc của, cười nói: “Phó bí thư Ngô, làm xong phẫu thuật cảm giác thế nào?”

Ngô Minh đáp: “Còn thế nào được nữa, ruột thừa, phẫu thuật nhỏ, mấy ngày nữa là tôi có thể ra viện được rồi.”

Trương Dương gật đầu nói: “Ông yên tâm mà dưỡng bệnh, đừng vội.”

Ngô Minh trong lòng thầm nói, cuối cùng hắn cũng đã nói được một câu tử tế, y cố ý thở dài nói: “Không yên tâm mà, thành phố bảo tôi đến đây để xử lý việc của ban trú kinh, nhưng tôi đến đây lại chẳng giúp gì được cả, mà còn làm phiền nhiều cho các cậu thế này, thật là hổ thẹn quá!” Vu Hải Lâm vội vàng nói: “Bí thư Ngô, ai mà chẳng có lúc ốm chứ, nhiệm vụ của ban trú kinh chúng tôi vốn là làm lợi cho những đồng chí Nam Tích chúng ta, biến ban trú kinh thành quê hương thứ hai của chúng ta.”

Ngô Minh gật đầu nói: “Đồng chí Hải Lâm nói thật là hay, đúng rồi, việc của Sử Học Vinh xử lý thế nào rồi?”

Trương Dương cố tình tỏ ra thần bí, Vu Hải Lâm và Vương Nghị đều rất tinh ý, hai người mượn cớ hút thuốc rời khỏi phòng bệnh, Ngô Minh Lan cũng đi lấy nước nóng cho em trai, trong phòng chỉ còn lại hai người Trương Dương và Ngô Minh.

Ngô Minh nói: “Tiểu Trương…Cậu nói xem, tình hình rốt cuộc thế nào rồi?” Trương Dương nói: “Còn thế nào được nữa, là tham ô thôi, vợ ông ta đã làm náo loạn một hồi, tôi khó khăn lắm mới thuyết phục được bà ấy, giờ đây ban trú kinh chúng tôi đã phái xe đưa bà ấy cùng hài cốt về Nam Tích rồi, Miêu Tuệ Như cũng đi cùng.”

Ngô Minh gật đầu nói: “Nhiều thêm một đồng chí đi cùng bà ấy cũng tốt.” Trương Dương nói: “Miêu Tuệ Như có khả năng cũng có vấn đề.”

Ngô Minh hơi ngớ người. Trước kia Miêu Tuệ Như chăm sóc y rất chu đáo, ấn tượng của y với Miêu Tuệ Như khá tốt, vì vậy câu này của Trương Dương làm y hơi bất ngờ: “Tiểu Miêu cũng có vấn đề ư?” Trương Dương nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, theo tình hình tôi nắm được trước mắt, quan hệ của Sử Học Vinh khi còn sống với Miêu Tuệ Như rất bất thường.”

Ngô Minh nói: “Tôi vừa đến Nam Tích, không rõ về những tình hình này!”, Trương Dương nói: “Tôi thấy cô ấy quá cần cù với ông, cảm giác việc này có gì đó không ổn, hai người đều là người chưa có gia đình, nhộ nhỡ cô ta dùng thủ đoạn gì làm xấu phó bí thư Ngô, thì chẳng phải càng phiền phức hơn hay sao.”

Ngô Minh nghe hắn nói vậy, vừa tức vừa buồn cười, y lắc đầu nói: “Tiểu Trương, cậu quá coi thường ý chí cách mạng của tôi rồi!”, Trương Dương nói: “Ý chí cách mạng và quan hệ nam nữ là hai việc khác nhau mà. Có ai quy định người làm cách mạng nhất định phải độc thân đâu, mấy người làm cách mạng ai mà chẳng có thiên tình sử dài dằng dặc chứ, mặc dù trên người họ đều là những tình yêu trung trinh, nhưng nếu xảy ra trên người người khác có khi đã thành chuyện phong lưu rồi, thật ra nói trắng ra chính là chuyện ấy giữa nam và nữ, phó bí thư Ngô, ông nói có phải không?” Ngô Minh hơi xấu hổ: “Không giống nhau mà, chúng ta có nguyên tắc Đảng chứ!”, Trương Dương thầm nói, mẹ kiếp, ông có cái quái gì mà nguyên tắc Đảng. Chuyện của ông và Trương Lập Lan tôi biết thừa, Trương Dương cười nói: “Theo ý của ông, một đôi nam nữ cách mạng và một đôi nam nữ bình thường, lên giường rồi vẫn có sự khác biệt về bản chất, sự việc giữa nam nữ cách mạng là vì thúc đẩy tình cảm đồng chí, nếu như có kết quả, thì là để bồi dưỡng người kế thừa cách mạng? Còn nam nữ bình thường thì sinh con cái chỉ để duy trì nòi giống?” Ngô Minh cười: “Tiểu Trương à, đầu óc của cậu thật sự suy nghĩ không giống người khác.” Trương Dương cười hì hì nói: “Giống nhau cả thôi, giác ngộ cách mạng của ông cao hơn tôi, tôi tin điều đó, nhưng khi gặp phải gái đẹp, ông nhất định nhìn không ít hơn tôi.”

Ngô Minh thầm nói mẹ kiếp, đừng nghĩ tôi giống cậu, đây chẳng phải là kéo thấp trình độ tôi rồi sao?”

Lúc này một người y tá xinh xắn bước vào, cô ấy đến để đo huyết áp cho Ngô Minh, Trương Dương cười với cô y tá, cô y tá đó cũng cười với hắn.

Trương Dương nói: “Lãnh đao chúng tôi khen cô xinh đấy, thật là, còn xinh hơn trong tưởng tượng của tôi!” Cô y tá đó đỏ bừng mặt, cắn cắn môi, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ thích thú.

Trương Dương lại nói: “Cảm ơn cô chăm sóc lãnh đạo của chúng tôi, có cô chăm sóc cho ông ấy, hồi phục sau mổ chắc chắn sẽ rất nhanh, nhìn thấy cô đã thấy vui rồi, ngay cả người thường như tôi mà còn thích vào viện nữa là.”

Cô y tá cười nói: “Anh thật là biết ăn nói!”, Ngô Minh dở khóc dở cười nhìn tên này, không thể không thừa nhận, tên này rất biết cách dỗ con gái, những lời lằng nhằng này, nếu như là y thì y không bao giờ nói ra khỏi miệng được. Y mở miệng đuổi khách: “Tiểu Trương, cậu về đi, đừng làm lỡ mất công việc.” Nếu không đuổi hắn đi, thì không biết tên này còn nói những câu khốn kiếp gì nữa.

Trương Dương cười hì hì gật đầu, cùng ra khỏi cửa với cô y tá, cô y tá nói: “Ông ấy là lãnh đạo của các anh à?”, Trương Dương nói: “Đúng thế, mà còn chưa kết hôn đấy.” Cô y tá cười nói: “Kết hôn hay chưa không liên quan gì đến tôi mà.”

Trương Dương nhìn xung quanh một cách rất thần bí, rồi thấp giọng nói: “Gì ấy nhỉ, cô biết đấy, vị lãnh đao này của tôi ấy à, cuộc phẫu thuật này làm cũng được mà không làm cũng xong, vốn dĩ nên ở phòng bệnh cao cấp kìa, nhưng ông ấy lại cứ thích ở lại đây, hơn nữa chỉ định cô chăm sóc, gì ấy nhỉ…cô hiểu mà.” Cô y tá đỏ mặt, mím môi, cuối cùng nói một câu: “Sao lãnh đạo của anh lại không đường hoàng vậy chứ, bao nhiêu tuổi rồi!”

Trương Dương giơ ngón tay ra xùy một tiếng: “Cô nói bé thôi, đừng để lãnh đạo tôi nghe thấy, nếu không về sau, nhất định ông ấy sẽ làm khó tôi!” Nếu nói đúng ra, thì Ngô Minh sau khi đến Nam Tích chưa hề chủ động đắc tội với Trương Dương, nhưng Trương Dương không thích tên này, vì vậy cứ hành hạ y, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

@@@

Trương Dương vốn tưởng rằng sau khi sự việc của Sử Học Vinh kết thúc có thể ngừng nghỉ mấy ngày, không ngờ những việc phiền toái lại tìm đến ban trú kinh Nam Tích. Buổi sáng sớm ngày hôm sau, Vương Nghị và Vu Hải Lâm đã cùng đến tìm hắn, hai người này làm lâu cái chức phó chủ nhiệm rồi, dù việc lớn việc nhỏ cũng không tự quyết định được, hơn nữa, sự việc tham ô của Sử Học Vinh làm cho hai người họ cảm thấy sợ hãi bất an, giờ đây việc gì cũng đến báo cáo với Trương Dương, Trương Dương bị hai người họ làm cho chán nản, đang chuẩn bị rời đi đến cố cư của Thiên Trì tiên sinh mấy ngày, để yên ổn. Trương Dương chau mày nói: “Này các anh mới sáng sớm đã có việc gì vậy?” Hắn nghĩ rằng nhất định hai người này chẳng có việc gì lớn cả.

Nhưng lần này thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi, Vu Hải Lâm mặt đau khổ nói: “Chủ nhiệm Trương, công ty thương mại Kinh Bắc muốn thu hồi trước thời hạn nhà của chúng ta, bảo chúng ta trong ba ngày phải chuyển đi.” Trương Dương vừa nghe đã ngớ người: “Sao lại thế? Nói rõ cho tôi nào.”

Vu Hải Lâm nói: “Chỗ ban trú kinh chúng ta ở bây giờ là thuê của công ty Kinh Bắc, đến giờ đã thuê năm năm rồi, trước đến giờ hợp tác cũng vui vẻ lắm, tiền thuê nhà của chúng ta đều thanh toán theo năm, tiền năm ngoái đã trả xong rồi, đột nhiên họ thông báo cho chúng tôi phải ngừng hợp đồng, hơn nữa bảo chúng tôi trong ba ngày phải chuyển đi.”

Trương Dương nói: “Dựa vào đâu chứ? Chẳng phải có hợp đồng sao?” Vương Nghị nói: “Có hợp đồng.” “Có hợp đồng thì còn sợ gì!”

Vu Hải Lâm nói: “Trong hợp đồng viết là, nếu như họ ngưng hợp đồng, thì phải đền bù cho chúng ta gấp đôi tiền thuê nhà.”

Trương Dương nói: “Bao nhiêu?”

Vu Hải Lâm nói: “Mỗi năm 120000, hai lần cũng chỉ có 240000! Bỏ đi ba tháng đã qua, họ chỉ cần bồi thường 9 tháng, cũng chỉ có 180000 thôi.”

Trương Dương nói: “180000 cũng không ít mà.”

Vu Hải Lâm nói: “Nhưng chúng ta năm ngoái sửa chữa hết những hơn 1000000 mà, họ thà mất tiền đền bù cho chúng ta cũng ngừng hợp đồng.” Trương Dương nói: “Họ nói ngừng là ngừng à? Ban trú kinh chúng ta lớn thế này, ho bảo chúng ta đi là chúng ta phải đi à? Đây chẳng phải rõ ràng là ức hiếp người khác sao? Đi, đến tìm họ nói cho ra ngô ra khoai.” Trương Dương đứng dậy, Vu Hải Lâm và Vương Nghị cũng cùng hắn bước ra ngoài, ra khỏi cửa, Trương Dương nói: “Phó chủ tịch Vu, anh ở lại ban trú kinh đi, việc công ty Kinh Bắc muốn ngừng hợp đồng với chúng ta tạm thời đừng nói với bất kì ai, đỡ tạo thành hoảng loạn.” Vu Hải Lâm gật đầu.

Trương Dương nói với Vương Nghị: “chúng ta đi xem thế nào!”

Hai người bước lên chiếc xe Benz của ban trú kinh, quy cách điều xe của ban trú kinh Nam Tích cũng khá cao, Trương Dương ngồi vào trong chiếc xe Benz, đột nhiên nghĩ đến tiếng xe Pika của mình. Quốc An đã nói rõ sẽ thu hồi chiếc xe đó của hắn rồi, mặc dù chiếc xe đó là của hắn, nhưng những đồ thật sự có giá trị trong xe đều là của quốc an cả, người ta muốn lấy về cũng là điều dễ hiểu.