Y Đạo Quan Đồ

Chương 685-2: Mẹ kiếp(2)




Trương Dương nói: “Xe Benz được lắm!” Vương Nghị hiểu thành ý khác, vội vàng nói: “Chủ nhiệm Trương, chiếc xe Benz này là của Sử Học Vinh bảo mua, lúc đó chúng tôi đều rất phản đối, cho rằng ban trú kinh không cần phải mua những loại xe cao cấp thế này, nhưng ông ấy cứ kiên trì muốn mua, nói rằng mua xe là để triển khai công tác tốt hơn, muốn đại diện cho hình tượng Nam Tích của chúng ta.”

Trương Dương cười nói: “Tôi không có ý gì đâu. Chiếc xe này quả thật rất được.”

Vương Nghị ngớ người nhìn Trương Dương, cảm thấy rằng hắn nói vậy có ý gì đó, Trương Dương mặc dù chưa đến ban trú kinh Nam Tích được lâu, nhưng ấn tượng của gã với hắn lại rất cao.

@@@

Công ty Kinh Bắc là một công ty thương mại nổi tiếng ở kinh thành, giờ đây tòa nhà làm việc ban trú kinh Nam Tích sử dụng là của họ, trước kia vương Nghị đã đến công ty Kinh Bắc mấy lần, vì vậy khá quen thuộc với nơi đây, thật ra Sử Học Vinh có một điểm nói không sai, rất nhiều lúc, chiếc xe đại diện cho hình tượng và địa vị, xe Benz dừng trước mặt công ty Nam Tích không bị hỏi nhiều mà đã thuận lợi đi vào, nhưng nhìn chiếc xe mông lớn Charade ở đằng sau họ, vừa phải hỏi bằng lái vừa phải hỏi đăng ký, còn bị hỏi như tôi phạm ở đó nữa.

Trương Dương cùng Vương Nghị bước vào phòng hành chính của công ty Kinh Bắc, việc thuê mua đất của công ty Kinh Bắc luôn do phòng hành chính đảm nhận, trưởng phòng hành chính Nghiêm Khai Kim vừa đúng lúc ở trong phòng làm việc, đang ngồi sưởi nắng, hai tay đan vào nhau đặt trên người, dường như đang ngủ gật.

Vương Nghị sau khi bước vào phòng ho một tiếng, Nghiêm Khai Kim mở hai mắt, thấy Vương Nghị, gã cười nói: “Chủ nhiệm Vương, anh đến rồi.”

Vương Nghị nói: ‘Trưởng phòng Nghiêm, rốt cuộc thế là thế nào, sao đột nhiên lại ngừng hợp đồng, chúng ta luôn hợp tác rất vui vẻ mà!” Nghiêm Khai Kim cười hì hì nói: “ngồi đi!” Trương Dương và Vương Nghị cùng ngồi lên ghế sô pha.

Nghiêm Khai Kim nói: “Là thế này, hội nghị cấp cao công ty chúng tôi đã quyết định, phải lấy tòa nhà đó dùng vào việc khác, đây là vì sự phát triển của công ty.”

Vương Nghị nói: “Nhưng trước đó chúng ta đã có hợp đồng rồi mà.” Nghiêm Khai Kim nói: “Trên hợp đồng đã viết rất rõ ràng, nếu như cần thiết cho sự phát triển của công ty, chúng tôi có thể thu hồi tòa nhà đó.”

Vương Nghị nói: “Có phải vẫn thương lượng được một chút không, trưởng phòng Nghiêm, chúng ta đều là bạn cũ cả, anh nói thật với tôi, có phải công ty không hài lòng với tiền không?” Vương NGhị nghĩ rằng công ty Kinh Bắc làm như vậy là để lợi dụng điều này tăng giá.

Nghiêm Khai Kim nói: “Chủ nhiệm Vương, ý của cấp trên rất cương quyết, chỉ cho các anh ba ngày, nếu như các anh không chuyển đi, thì đến lúc đó sẽ dùng biện pháp cưỡng chế. Moi người luôn hợp tác tốt với nhau, đừng để vì chuyện này mà làm mất hòa khí.” Trương Dương nói: “Anh nói thật là nhẹ nhàng, giờ đây người chịu tổn thât slaf chúng tôi kìa, ba ngày, một thời gian ngắn như vậy, bảo chúng tôi chuyển đến đâu được bây giờ?”

Nghiêm Khai Kim vẫn cười nói: “Đó là việc của các anh rồi, thật ra công ty Kinh Bắc có rất nhiều tòa nhà làm việc, chỉ cần các anh bỏ tiền ra là chẳng phải có chỗ thích hợp rồi sao?”

Trương Dương nói: “Trưởng phòng Nghiêm, anh đã xem về hợp đồng chưa, nếu như các anh chấm dứt hợp đồng trước thời hạn, thì phải bồi thường gấp hai lần tiền thuê nhà đấy.”

Nghiêm Khai Kim nghe đến hai từ bồi thường, nụ cười trên mặt ngay lập tức liền mất hẳn: “Bồi thường thì bồi thường, các anh đã nói đến mức này, thì được, giờ đây tôi chính thức thông báo cho các anh, giờ này ngày kia bắt buộc phải rời khỏi tòa nhà của chúng tôi, tiền bồi thường chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, các anh đến lấy ở phòng tài vụ!”. Vương Nghị không ngờ thái độ của Nghiêm Khai Kim đột nhiên lại ngạo ngược vậy, gã vẫn cười nói: “Trưởng phòng Nghiêm, đừng tức giận, việc gì mà chẳng thương lượng được, dù là bảo chúng tôi chuyển đi cũng phải để cho chúng tôi ít thời gian chứ.”

Nghiêm Khai Kim lắc đầu nói: “Không còn gì phải thương lượng nữa, ngày kia chúng tôi cho người đến thu lại nhà.”

Trương Dương tức giận nói: “Anh nói thu là thu được à. Trên hợp đồng đã viết giấy trắng mực đen coi là gì hả?”

“Chúng tôi ngừng hợp đồng, chúng tôi bồi thường theo hợp đồng chẳng phải được rồi sao? Được rồi, mọi người đều rất bận, không cần phải lằng nhằng thêm về vấn đề này nữa.” Nghiêm Khai Kim ra lệnh đuổi khách. Mặc dù gã chỉ là một trưởng ban của một công ty tư nhân, nhưng trong mắt gã chẳng coi những cán bộ cấp sở của ban trú kinh này là gì cả, với gã, đám quan viên này ở địa phương có thể là nhân vật số một, nhưng đến kinh thành, thì cũng chỉ là người thường thôi, chẳng hơn gì người bình thường cả.”

]Trương Dương nói: “Anh làm vậy rõ ràng là chẳng nói đạo lý gì hết, hợp đồng đã ký rồi, người làm ăn quan trọng nhất là phải giữ chữ tín, hủy ước thì thôi, nhưng thời gian còn chẳng để cho chúng tôi chút nào nữa.”

Nghiêm Khai Kim nói: “Hủy ước thì đã làm sao? Nhà là của chúng tôi, chúng tôi thu hồi đồ của chúng tôi lại không được sao? Thời gian quá độ đã cho các anh 3 ngày rồi, còn không đủ à? Theo ý của lãnh đạo chúng tôi, thì hôm nay các anh đã phải đi rồi đấy, việc này đừng có mà gào lên với tôi, mau cầm tiền rồi đi đi.”

Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Được đấy, mẹ kiếp, anh thật là quá quắt.”

Nghiêm Khai Kim nói: “Anh đang nói ai đấy?” Trương Dương nói: “Nói anh đấy, mẹ kiếp, thật là quá đáng!”

Vương Nghị thấy tình hình bất ổn, vội vàng khuyên Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, chúng ta không cần phải ở đây tốn lời đâu, về rồi hẵng hay.”

Nghiêm Khai Kim tức giận đùng đùng, chỉ vào mũi Trương Dương nói: “Mẹ kiếp, anh nói lại lần nữa tôi nghe xem.”

Trương Dương đẩy Vương Nghị sang một bên, bước một bước lên rồi nói: “Mẹ kiếp, anh nghe rõ cho tôi, tôi nói anh đấy!”, Nghiêm Khai Kim tức giận nói: “Tao đánh chết mày!”

Mặc dù khẩu hiệu của Nghiêm Khai Kim rõ to, nhưng ra tay thì rõ ràng đã chậm một chút, Trương đại quan mặc dù động thủ sau gã, nhưng vẫn đến trước, bốp! một tiếng, một cái bạt tay đã đập vào gương mặt tròn vo của Nghiêm Khai Kim, đánh vào mặt người khác là sở trường của Trương đại quan, cái tát này làm cho Nghiêm Khai Kim quay mòng mòng một vòng, sau đó ngồi thụp xuống dưới ghế. Gã ôm lấy mặt ngớ người ra, ngớ ra cũng là điều rất bình thường thôi, người khác dám chạy đến phòng làm việc của gã gây sự, lại còn đánh gã trên địa bàn của gã.”

Nghiêm Khai Kim rất nhanh đã phản ứng lại, đứng dậy như điên, xông về phía Trương Dương, Trương Dương không hề để cho gã có cơ hội tiến lại gần, đá một đá lên bụng của Nghiêm Khai Kim. Nghiêm Khai Kim đau đến độ hự một tiếng, rồi ngồi xuống đất không hồi phục lại được.

Trương Dương chỉ vào mặt gã rồi chửi: “Mẹ kiếp, mày chỉ là một trưởng phòng của doanh nghiệp tư nhân, mà lại dám bày trò uy phong trước mặt ta, mẹ kiếp, thể loại gì chứ!” Nghiêm Khai Kim ôm lấy bụng kêu cứu mạng.

Vương Nghị sợ rồi, kéo Trương Dương đi ra ngoài, Trương Dương nói: “Bên hủy hợp đồng là bên các người, bảo ông chủ các người cầm tiền đến cho chúng tôi, xin lỗi trước mặt chúng tôi, làm chúng tôi vui, có khi chúng tôi sẽ suy nghĩ đến việc chuyển nhà.” Lúc này bảo vệ nghe thấy tiếng ầm ầm đã chạy tới hai người.

Trương Dương nhìn xung quanh, rồi trừng mắt: “Mẹ kiếp, cút hết đi cho ta, ai dám chặn đường ta đập chết!”

Hai người bảo vệ ngay lập tức sợ hãi, miệng nói báo cảnh sát, nhưng không ai dám đứng ra ngăn Trương Dương lại.

Trương Dương và Vương Nghị lên xe Benz, Trương đại quan hạ cửa xe xuống, nhổ một bãi nước bọt, rồi nói: “Bảo ông chủ các người đến gặp tôi xin lỗi, tôi cho ông ta 1 tiếng đồng hồ!”

Mặc dù Vương Nghị cảm thấy hành vi của Trương Dương thật là quá quắt, nhưng làm như vậy quả thật rất sảng khoái. Vừa nãy thái độ của Nghiêm Khai Kim quả thật quá hống hách, chẳng thèm coi mấy người cán bộ ban trú kinh này ra gì nữa. Có điều Vương Nghị hiểu một điều,nhà là của người ta. Giờ đây người ta muốn ngừng hợp đồng, lại còn bồi thường theo hợp đồng nữa, về đạo lý thì họ có lý hơn, mặc dù Trương Dương bạo ngược, nhưng không thể nào cứ không trả nhà cho người ta được. Vương Nghị thầm quan sát thái độ của Trương Dương, phát hiện rằng, hắn không hề tức giận như mình tưởng tượng, mà lại rất bình thản điềm tĩnh, mới yên tâm, nói nhỏ: “Chủ nhiệm Trương, chúng ta có phải chuyển không?”, Trương Dương hỏi lại: “Sao phải chuyển?”, Vương Nghị nói: “Nhưng nhà là của người ta mà!”, Trương Dương nói: “Anh có cảm thấy việc này có gì đó rất kì lạ không? Đột nhiên họ bảo ngừng hợp đồng, hơn nữa lại ép người như vậy. Bồi thường cho chúng ta không tiếc gì, cho chúng ta thời gian chuyển nhà ngắn vậy, rõ ràng cố tình làm khó chúng ta.”

Vương Nghị nói: “Tôi cũng cảm thấy kì lạ, trước kia đều hợp tác rất bình thường, thời gian trước đó khi tôi đưa tiền qua, họ còn nói chúng ta cứ yên tâm, mấy năm gần đây sẽ không có thay đổi gì hết, sao nói cái là thay đổi được ngay rồi, hơ nữa, Sử Học Vinh vừa chết xong, ngoài ban trú kinh của chúng ta, còn ai đồng ý thuê căn nhà này chứ?”

Trương Dương nói: “Sự việc này có hai khả năng, một là có người ra giá cao hơn, hai là Kinh Bắc cố tình làm khó chúng ta.”

Vương Nghị nói: “Chủ nhiệm Trương, anh nói xem giờ nên làm thế nào?”

Trương Dương vốn không muốn quản việc của ban trú kinh, nhưng thành phố đã tạm giao cho hắn quản lý, mặc dù chỉ là thời kì quá độ, nhưng nếu như thời gian này xảy ra vấn đề gì, thì hắn cũng thật là mất mặt.]