Y Đạo Quan Đồ

Chương 693-5: Chữa thương (5)




Trương Dương thấy Tra Vi quan tâm mình như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm động, mình có công đức gì đâu, mà khiến cho những cô gái đẹp săn sóc quan tâm như vậy, nhân sinh như vậy còn đòi hỏi cái gì nữa? Trương Dương nói: "Thật sự không có việc gì mà, tôi da dày thịt béo lắm, nghỉ ngơi một đêm đã hoàn toàn không sao, nhưng thật ra cái tên tiểu Nhật Bản kia bị tôi đánh rất thảm."

Tra Vi cũng nghe nói, cô nhỏ giọng nói: "Nghe nói tên Nhật Bản luận võ với anh, tay phải bị gãy năm sáu chổ, có lẽ phải cắt bỏ." Cô ấy cũng không đồng tình người Nhật Bản kia, chỉ là có chút lo lắng, chuyện này có mang đến phiền phức cho Trương Dương hay không thôi..

Trương Dương nói: "Cái tên tiểu Nhật Bản này vốn không phải thứ tốt, dùng Mê Hồn thuật đối phó tôi."

"Mê Hồn thuật?" Tra Vi vô cùng kinh ngạc nói.

Trương Dương giải thích nói: " Cùng loại với thôi miên ấy mà, thuộc về thứ bàng môn tả đạo."

Tra Vi nói: "Tôi có nghe qua, ừ, trong Anh Hùng Xạ Điêu, cái người trưởng lão Cái Bang cũng dùng biện pháp như vậy với Quách Tĩnh, thật là không nhìn ra, tiểu Nhật Bản lợi hại như vậy."

Trương Dương cười chẳng đáng: "Chút tài mọn mà thôi, không tính là lợi hại gì, chẳng qua lúc đó đột nhiên quá, cho nên tôi mới bị trúng thuật, may mà Sử lão gia tử hô to đúng lúc, tôi mới thanh tỉnh lại, nếu không thật sự muốn lật thuyền trong mương, bại trong tay ông ta rồi."

Tra Vi tràn ngập lo lắng nói: "Sau này anh tận lực tránh mấy chuyện đánh đánh giết giết ra đi, đối với anh không có lợi, cũng đừng khiến cho người xung quanh lo lắng vì anh."

Trương Dương gật đầu, lúc này Tra Vi lái xe đi tới trước cửa phòng tạm trú Nam Tích tại kinh thành, Trương Dương không muốn đi vào để bị hỏi liên miên, nhờ Tra Vi đi vào giúp hắn đem hành lý ra, Tra Vi đi vào dạo qua một vòng, lúc trở ra, phó chủ nhiệm Vương Nghị và Vu Hải Lâm đều đi ra thep, Vương Nghị hỗ trợ mang hành lý ra, Trương Dương thấy bọn họ đều tới, cũng không có ý tiếp tục ngồi trong xe, mở cửa xe đi xuống, cười nói: "Tôi vội vàng làm việc, lại sợ quấy rối các người, cho nên mới nhờ Tra Vi đi vào giúp ta đem đồ ra."

Vương Nghị đem hành lý đặt vào thùng xe, cười nói: "Chủ nhiệm Trương sợ chúng ta quấy rối cậu mới đúng."

Vu Hải Lâm nói: "Chủ nhiệm Trương, chúng ta đều nghe nói, ngày hôm qua cậu tại cổ Trường Thành đã đánh bại tiểu Nhật Bản, thật sự là dương uy cho quốc gia chúng ta!"

Trương Dương cười nói: "Ân oán cá nhân mà thôi, không liên quan đến vinh dự quốc gia, ngàn vạn lần đừng mang cho tôi cái mũ lớn như vậy!"

Vương Nghị nói: "Chủ nhiệm Trương, ngày hôm qua bên công ty Kinh Bắc đã đem hợp đồng đến đây, tiền thuê năm nay không đổi, năm sau sẽ tăng hai mươi phần trăm, coi như hợp lý."

Trương Dương nói: "Không ký vội."

"Không vội?" Hai người đều có vẻ kinh ngạc.

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi và tổng giám đốc Chung Tân Dân của bọn họ đã nói qua, ông ta cảm thấy đối đãi với những khách hàng lâu năm như chúng ta như vậy không được, nên dự định rút lại hợp đồng này, ký hẹn như cũ, mà tiền thuê thì vẫn dựa theo tiêu chuẩn cũ."

Vu Hải Lâm và Vương Nghị nghe được tin tức này đều vừa mừng vừa sợ. Trương Dương nói: "Tôi đến công ty Kinh Bắc, chờ tin tức chứng thực rồi, tôi gọi cho các người."

Nhìn chiếc ô tô đi xa, Vu Hải Lâm trong đáy lòng thở dài nói: "Chủ nhiệm Trương thật là có bản lĩnh!", Lúc trước hắn đối với năng lực của Trương Dương còn có một chút hoài nghi, thế nhưng khi phòng tạm trú kinh thành xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, Trương Dương đều giải quyết hết tất cả, Vu Hải Lâm đối với Trương Dương đã vui lòng phục tùng. Vương Nghị cũng là như vậy, hắn thấp giọng nói: "Chủ nhiệm Trương mấy ngày nay sẽ trở về Nam Tích, phòng tạm trú kinh thành chúng ta hẳn là nên có biểu thị."

Vu Hải Lâm nói: "Ngô Minh còn ở nơi này, chúng ta không có tiện đưa ra chuyện này." Ngô Minh và Trương Dương có quan hệ không được tốt, hầu như tất cả mọi người đã nhìn ra, nếu như bọn họ trước mặt Ngô Minh biểu thị quá mức thân cận với Trương Dương, Ngô Minh khó tránh khỏi nghĩ bậy, trong quan trường, mẫn cảm chuyện tình của thực sự nhiều lắm, mỗi đi một đều cần tỉ mỉ châm chước.

Lúc Trương Dương đi tới Kinh Bắc, mới biết được Phục Bộ Nhất Diệp đã rời khỏi Trung Quốc, thân là một võ giả, ông ta rất quan tâm cánh tay đến cánh tay của mình, tuy rằng Chung Tân Dân nói cho ông ta biết Trương Dương đã đáp ứng giúp ông ta chữa thương, Phục Bộ Nhất Diệp cho rằng cái quan trọng hơn so với cánh tay này là vinh dự cá nhân, ông ta thua dưới tay Trương Dương, nếu như lại để cho Trương Dương chữa thương cho ông ta, đó là vũ nhục đối với ông ta, huống chi ông ta vốn không tin trình độ chữa bệnh của Trung Quốc, từ chối lời giữ lại của Chung Tân Dân trở về Nhật Bản chạy chữa.

Chung Tân Dân đối với cái này có biểu hiện bất đắc dĩ, gã cười khổ nói: "Tôi có ý tốt, đáng tiếc người ta không nhận."

Trương Dương nói: "Người Nhật Bản coi mặt mũi còn quan trọng hơn tính mạng, ông ta không mổ bụng tự sát tại chỗ cũng rất không tồi rồi."

Chung Tân Dân cười cười, gã thấy Tra Vi làm bạn tại bên cạnh Trương Dương, nhận ra đây là cháu của Tra Tấn Bắc, con gái bảo bối của phó bộ trưởng bộ tổ chức Tra Tấn Nam, càng lúc càng bội phục đối với quan hệ các mặt của Trương Dương, nguyên nhân chính là vì thế, Chung Tân Dân càng cảm thấy hối hận, mình bị Lương Khang đầu độc, bị hắn ta lợi dụng đối phó Trương Dương, cái chuyện tình này đều là bởi vì hắn ta gây ra, Chung Tân Dân chủ động nhượng bộ tại chuyện của phòng tạm trú kinh thành, gã nhờ Trương Dương chữa thương cho Phục Bộ Nhất Diệp, tất cả đều là vì gã muốn bù đắp khuyết điểm của mình.

Chung Tân Dân nói: "Vô luận thế nào, tôi cũng đều phải cảm tạ cậu có thể đến đây, bên phòng tạm trú Nam Tích tại kinh thành, tôi đáp ứng được là sẽ làm được."

Trương Dương cười nói: "Mong rằng trải qua chuyện này, quan hệ giữ công ty Kinh Bắc và Nam Tích có thể càng chặt chẽ hơn, Chung tổng, cũng hoan nghênh ông có thời gian đến Nam Tích làm khách, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tận tình làm chủ."

Chung Tân Dân cười gật đầu.

Trương Dương xuất ra một lọ thuốc đặt trên bàn làm việc của Chung Tân Dân: "Cái bình thuốc này có thể giúp vết thương ở xương khép lại, nếu Phục Bộ Nhất Diệp đi, ông ta cũng không cần dùng, tôi nhớ kỹ có một người Hàn Quốc đá tôi một cước ở phía sau, chân hình như bị gãy đứt, đem thuốc này đưa cho hắn dùng." Chung Tân Dân cảm ơn liên tục, vốn định mời Trương Dương ăn, Trương Dương cười từ chối, Tra Vi theo hắn đến đây, mục đích chính là muốn đem hắnđi ăn, buổi trưa đã đặt chổ tại Kim Vương Phủ, Cố Dưỡng Dưỡng và Giang Quang Á sẽ đến đó.

Chung Tân Dân tiễn Trương Dương đi ra, trùng hợp gặp phải tổng tài Lương Khang của tập đoàn Cự Long và tổng giám đốc tập đoàn Thái Hồng Cơ Nhược Nhạn cùng nhau đến thăm, Trương Dương và Lương Khang có thể nói là không thể tha nhau được.

Cơ Nhược Nhạn thấy Trương Dương, cười đến xuân phong hiện rõ trên mặt, trong hai mắt tràn ngập quyến rũ nhu tình, Lương Khang bên người cô đương nhiên thấy rất rõ ràng. Trương Dương từ lâu đã rõ dụng ý của Cơ Nhược Nhạn, từ tổ chức phòng tranh nghệ thuật Cơ Nhược Nhạn lợi dụng bức họa “Sơn Quỷ” khơi mào mâu thuẫn giữa hắn và Lương Khang, có thể nói Lương Khang bỏ ra năm triệu lợi dụ Chung Tân Dân gây khó dễ tại hợp đồng của phòng tạm trú Nam Tích tại kinh thành, nguyên nhân đều do người con gái này cả. Khâu Phượng Tiên nói ra Cơ Nhược Nhạn và Triệu Quốc Lương thiếu chút nữa đã kết hôn, chuyện này càng trở nên rõ ràng, mục đích tiếp cận mình của Cơ Nhược Nhạn chính là vì trả thù, và như người của Triệu gia, cô ấy coi mình là người hại chết Triệu Quốc Lương. Trương đại quan nhân trong lòng có tính toán, thấy Cơ Nhược Nhạn cố ý biểu lộ sự thân thiết với mình trước mặt Lương Khang, trong lòng không khỏi sinh phản cảm đối với cô gái giỏi về tâm kế này. Thế nhưng Trương Dương cũng không có đem sự thật nói ra, nếu như để cho đối phương biết mình đã nhìn thấu được suy nghĩ thật, sẽ chỉ làm cho đối phương cảnh giác, sau này dùng thủ đoạn càng âm hiểm để đối phó mình, có đôi khi giả bộ hồ đồ vẫn có thể xem là một loại đối sách tốt nhất.