Y Đạo Quan Đồ

Chương 693-6: Chữa thương (6)




Lương Khang đã giả bộ hồ đồ, rõ ràng thấy Cơ Nhược Nhạn chớp mắt đưa tình đối với Trương Dương, trong lòng ghen ghét, nhưng trên mặt nhưng vẫn cứ giả ra vẻ dường như không có việc gì, hơn nữa hắn đã thay đổi vẻ cao ngạo lạnh lùng, chủ động bắt chuyện với Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Trương, nghe nói ngày hôm qua anh đánh bại cao thủ hai nước Nhật Hàn, vi Trung Quốc chúng ta làm vẻ vang, thật sự đáng mừng." Lương Khang chủ động đến gần Trương Dương, càng chứng minh hắn ta có chút chột dạ, hắn dùng năm triệu lợi dụ Chung Tân Dân, khiến cho Chung Tân Dân đem phòng tạm trú Nam Tích tại kinh thành đuổi ra địa bàn của hắn, muốn mượn chuyện này cho Trương Dương một lần xấu mặt, nhưng mà chuyện này phát triển khiến cho hắn mở rộng tầm mắt, Trương Dương không chỉ có tác phong cường ngạnh, hơn nữa hắn còn là một cao thủ võ công, đối mặt một trăm người do Chung Tân Dân phái đi, chỉ dùng lực một người đã đánh bại hết, mà sau đó Chung Tân Dân rất nhanh chóng lựa chọn thỏa hiệp, Lương Khang không phải kẻ ngu, hắn từ một ít dấu hiệu của Chung Tân Dân cảm giác được Chung Tân Dân đối với hắn có bất mãn, với thân phận và địa vị của Lương Khang, hắn khinh thường thân phận xuất ngũ binh thường của Chung Tân Dân, thế nhưng loại người giống Chung Tân Dân như thế đối với hắn mà nói thì cũng là không thể thiếu, cho nên mới ngày hôm nay Lương Khang mới chủ động tự mình đến cửa, hắn muốn giải thích với Chung Tân Dân tốt một chút, không muốn hai người từ nay về sau sinh ra ách tắc. Chỉ là Lương Khang không ngờ rằng lại gặp Trương Dương ở công ty Kinh Bắc, Lương Khang bây giờ đã một lần nữa nhận thức lại Trương Dương.

Trương Dương lần này không cho Lương Khang mặt mũi, hắn cười tủm tỉm gật đầu với Lương Khang nói: "Lương tổng quá đề cao tôi rồi, chỉ là võ học luận bàn bình thường, nào có ý nghĩa lớn như vậy." Trương đại quan nhân mỉm cười đa số là chân thành, nhưng cũng có ngoại lệ, hắn cười thân mật đối với Lương Khang, có ý nghĩa là đã đem thằng nhãi này liệt một trong các đối tượng cần dạy dỗ. Trương Dương cũng không ghét người khác quang minh chính đại khiêu chiến mình, thế nhưng loại thích ngầm mưu quỷ kế giống Lương Khang, Trương đại quan nhân quyết định cũng muốn chơi đê tiện với hắn ta một phen, chỉ cần để cho hắn nắm cơ hội nhất định phải cho Lương Khang một bài học khắc sâu.

Tác dụng của nụ cười rất phong phú, ít nhất thì hiện tại Trương đại quan nhân mỉm cười là vì lừa gạt đối thủ, chính là muốn làm cho tên nhóc này cho rằng mình hoàn toàn không biết gì về tình huống thật sự cả.

Lương Khang và Tra Vi cũng quen thuộc, hắn cười nói: "Tra Vi, không cùng một chỗ với Quang Á à?" Rất nhiều người đều cho rằng Giang Quang Á và Tra Vi là một đôi.

Tra Vi hỏi ngược lại: "Vì sao tôi phải cùng hắn một chổ?"

Lương Khang nở nụ cười ha ha, hắn gật đầu nói: "Hôm nào cùng nhau ăn."

Trương Dương chào tạm biệt Chung Tân Dân rồi cùng Tra Vi rời khỏi công ty Kinh Bắc.

Cơ Nhược Nhạn mượn cớ tham quan công ty Kinh Bắc, Chung Tân Dân kêu nữ trợ lý của gã cùng đi, gã nhìn ra Cơ Nhược Nhạn thật ra là cho gã và Lương Khang một cơ hội nói chuyện riêng với nhau.

Bởi vì sự kiện này, Chung Tân Dân có oán niệm rất lớn đối với Lương Khang, thế nhưng gã lại không dám đắc tội Lương Khang, đi tới phòng làm việc, Chung Tân Dân mời Lương Khang ngồi xuống, đứng dậy pha cà phê nói: "Chuyện tình của phòng tạm trú Nam Tích tại kinh thành, tôi rất xin lỗi." Những lời này của Chung Tân Dân nói rất trái lương tâm, rõ ràng là Lương Khang hãm hại gã, bây giờ còn phải quay đầu lại xin lỗi Lương Khang, thực lực mới là đạo lý, mình không bằng Lương Khang, cho nên vô luận mình đúng hay sai phải cúi đầu.

Lương Khang nói: "Tân Dân, thật ra chuyện này là tôi xin lỗi anh!"

Chung Tân Dân đem cà phê đưa tới Lương Khang, gã không nói chuyện, đợi Lương Khang nói tiếp.

Lương Khang uống một ngụm cà phê nói: "Tôi ngay từ đầu cũng không có đem tình huống nói rõ, tôi muốn khối địa ở phòng tạm trú kinh thành cũng không phải là vì khai phá, mà là tôi nghĩ mượn chuyện này để trút giận."

Chung Tân Dân vô cùng kinh ngạc nói: "Trút giận?" Trong lòng gã thầm nghĩ, cũng bởi vì Cơ Nhược Nhạn và Trương Dương qua lại quá gần, nên ghen tị à.

Lương Khang lúc này mới đem chuyện triển lãm tranh nói một lần, hắn thấp giọng nói: "Hắn ở trước mặt mọi người không cho tôi mặt mũi, chuyện này làm cho tôi căm tức, tôi nghe nói hắn phụ trách phòng tạm trú Nam Tích tại kinh thành, cho nên tôi muốn đuổi hắn ra khỏi nhà, khiến cho hắn mất mặt trước quan viên Nam Tích."

Chung Tân Dân không khỏi âm thầm cười khổ, chỉ vì một bức tranh mà gây ra phong ba lớn như vậy, tính tình của đám thái tử gia thật đúng là khó nắm bắt, có thể quyền lực và tiền tài đối với bọn họ mà nói là đến vô cùng dễ, cho nên bọn họ không tiếc tiêu xài mấy thứ này để đổi lấy mặt mũi, Lương Khang nói, Chung Tân Dân tin tưởng một phần, thế nhưng cũng không tin toàn bộ, làm một người đứng xem, gã nhìn ra Cơ Nhược Nhạn là then chốt bên trong, nếu như không phải vì Cơ Nhược Nhạn, Lương Khang cũng sẽ không kết thù kết oán với Trương Dương. Chung Tân Dân cố ý nói: "Lương tổng, lại nói tiếp tôi và Trương Dương có thể ngồi cùng một chỗ, cũng bởi vì Cơ tiểu thư cả đấy." những lời này của Chung Tân Dân rõ ràng là muốn khiến cho Lương Khang khó chịu, thật ra lúc đó gã và Trương Dương giảng hòa, là phân cục trưởng Lương Liên Hợp đứng ra, Cơ Nhược Nhạn chỉ là trùng hợp cùng đi với Trương Dương, nhưng Chung Tân Dân lại đem tất cả chuyện này đổ lên trên đầu của Cơ Nhược Nhạn.

Lương Khang hiển nhiên không biết chuyện này, hắn có chút kinh ngạc nói: "Anh nói Nhược Nhạn à?"

Chung Tân Dân nói: "Cô ấy và Trương Dương cũng là bạn bè, Lương tổng, thật ra tôi thấy chuyện này khẳng định là hiểu lầm, mọi người vốn có không có mâu thuẫn đặc biệt, có hiểu lầm thì nhanh chóng nói ra là tốt nhất."

Nội tâm của Lương Khang đã bắt đầu mất bình tĩnh.

………………………………………….

Tra Vi ăn tại Kim Vương Phủ từ trước đến bây giờ đều rất khó khăn, Tra Tấn Bắc cũng không biện pháp gì đối với đứa cháu gái bảo bối này, ăn chùa không tính, còn phải kêu ba gọi bốn, cái này không nói, chỉ cần ngày hôm nay có bất mãn đối với phẩm chất của một món ăn, là liền gọi đầu bếp trưởng lên mắng cho một trận.

Cố Dưỡng Dưỡng thấy Trương Dương bình an vô sự, phương tâm cuối cùng cũng hoàn toàn yên lại, Trương Dương tuy rằng biết phương tâm của Cố Dưỡng Dưỡng tất cả đều đặt lên trên người của mình, thế nhưng hắn cũng không dám tiếp nhận nhu tình của Cố Dưỡng Dưỡng, trong đầu tính toán, sau đó tận lực tránh gặp mặt Dưỡng Dưỡng, hắn đối với Cố Dưỡng Dưỡng như là đối với em gái của mình, giữa hai người vô luận như thế nào cũng không có thể phát sinh tình yêu nam nữ, bằng không là bất kính đối với Cố Giai Đồng, đối với Cố gia cũng là một loại thương tổn thật lớn.

Giang Quang Á đã dần dần hết hy vọng đối với Cố Dưỡng Dưỡng, hắn rốt cục ý thức được vô luận mình nỗ lực thế nào, làm cho dù tốt, trong lòng Cố Dưỡng Dưỡng, hắn từ đầu đến cuối đều so ra kém hơn Trương Dương, cứ như vậy mà chịu khổ, còn không bằng nhanh chóng chặt đứt tình ái, hắn còn trẻ, hẳn là nên đem tinh lực chủ yếu đầu nhập vào sự nghiệp, người nhà cũng giáo dục hắn như thế.

Rượu và thức ăn được đưa lên, Tra Vi dẫn đầu nâng ly nói: "Nào! Chúng ta chúc mừng Trương Dương chiến thắng trở về!"

Giang Quang Á nói: "Quét ngang võ lâm Nhật Hàn, dương Trung Hoa thần uy!"

Cố Dưỡng Dưỡng cũng nâng ky, nhưng chưa nói chúc mừng, đôi mắt đẹp nhu tình tất cả đều đặt trên người Trương Dương.

Trương Dương nâng ly rượu nói: "Cái này... Chúng ta đừng khoa trương như vậy, chỉ là ra sức đánh hai người võ sĩ lưu lạc Nhật Hàn, chúng ta đừng nói oanh oanh liệt liệt như vậy."

Cửa phòng mở ra, truyền đến tiếng cười của Khâu Phượng Tiên: "Không chỉ là oanh oanh liệt liệt, quả thực là rung động kinh thành, hiện giờ giới võ thuật kinh thành đều bởi vì thắng lợi của cậu mà vui mừng khôn xiết."

Trương Dương cười nói: "Khâu tiểu thư, bên Đài Loan cũng lưu hành tưng bốc sao? Tưng càng cao rơi càng đau, chúng ta đều là bạn bè lâu năm, không cầm phải như vậy."

Khâu Phượng Tiên cười hì hì đi tới bên cạnh Tra Vi ngồi xuống, người phục vụ nhanh chóng rót cho cô ấy một ly rượu đầy, Khâu Phượng Tiên trước kính Trương Dương hai ly, cầm lấy khăn tay lau lau môi anh đào kiều diễm ướt át của mình, nhẹ giọng nói: "Tôi tuy rằng sinh ra ở Đài Loan, thế nhưng tôi cũng là người Trung Quốc, cũng bởi vì chuyện của cậu mà cảm thấy vinh quang."

Trương Dương cười nói: "Thật ra chuyện này tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ, vốn chỉ là ân oán cá nhân, không ngờ cuối cùng lại bị bao phủ với hào quang làm vẻ vang đất nước, hiện tại ngẫm lại tôi thật là có chút sợ, nếu như tôi bại dưới tay hai người bọn họ, chẳng phải là muốn thành tội nhân của quốc gia và dân tộc sao?"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh không có khả năng bại!" Một câu nói đã biểu lộ đầy đủ sùng bái vô hạn của cô gái nhỏ đối với Trương Dương.

Khâu Phượng Tiên lắc đầu nói: "Trên đời không ai vĩnh viễn bất bại, Trương Dương cũng như vậy, một người bất bại là bởi vì hắn không gặp phải đối thủ mạnh hơn hắn, là hắn có vận khí tốt, chứ không phải bởi vì hắn thật sự cường đến trình độ độc nhất vô nhị." Đôi mắt hơi chớp, nhìn qua khuôn mặt của Trương Dương, nhẹ giọng nói: "Trương Dương, tôi nói có đúng không?"