Y Đạo Quan Đồ

Chương 707-2: Chiêu binh mãi mã (2)




Lương Thành Long nói: "Không phải vậy chứ, coi thường xí nghiệp của dân chúng à" Lúc hắn nói thì điện thoại vang lên, Lương Thành Long cầm lấy điện thoại nói hai câu, khi cúp máy, nói với Trương Dương: "Tôi phải đi, chú tôi mấy ngày nay sinh bệnh, tôi phải quay về xem.”

Trương Dương nói:, "Bệnh nặng không?”

Lương Thành Long thở dài nói: "Không biết, bất quá nghe nói là bị cậu chọc tức thành bệnh”

Trong lòng Trương Dương nói tôi làm đánh rắm? Một câu cũng không có nói, hắn suy nghĩ tám chính phần có thể liên quan đến chuyện của đoàn đại biểu nước Mỹ, nhưng chuyện này hẳn là không trách mình, là người Mỹ không chọn Đông Giang, Lương Thiên Chính nếu như bởi vì chuyệ này mà tức đến nổi bị bệnh, lòng dạ có phải là quá chật hẹp không?

…. ….. …. ….

Lương Thiên Chính quả thật bị bệnh, đầu tiên là cháu gái Lương Hiểu Âu khóc từ Cẩm Loan trở về oán giận một trận, vài ngày sau lại truyền đến tin New York đã quyết định muốn cùng Nam Tích kết thành thành phố hữu hảo, ngay cả kế hoạch xây dựng nhà máy sản xuất của công ty English Bender lúc đầu hy vọng rất lớn, trong đợt khảo sát thứ hai cũng đã đem Đông Giang loại trừ ra ngoài, liên tiếp vài chuyện khiến cho Lương Thiên Chính có chút căm tức, hơn nữa không cẩn thận bị phong hàn vì vậy ngã bệnh, Lương Thiên Chính ở nhà dưỡng bệnh, cháu gái Lương Hiểu Âu mỗi ngày đều ở trong nhà chiếu cố cho ông, Lương Hiểu Âu cũng đoán được chú lần này sinh bệnh có liên quan đến chuyện của đoàn đại biểu nước Mỹ, khi tỉnh táo lại, cô ấy cảm giác có chút áy náy, Tát Đức Môn Thác là một lão sắc quỷ không giả, thế nhưng cô ấy xử lý chuyện tình lại thiếu thành thục, cho nên mới đắc tội đoàn đại biểu nước Mỹ, do đó dẫn đến một loạt chuyện tốt đều rơi vào Nam Tích, nếu như cô ấy có thể thành thục một chút, thủ đoạn xử lý chuyện tình khéo đưa đẩy một chút, chuyện này sẽ không thành như vậy.

Lương Hiểu Âu mua một con gà mái, nấu canh gà cho chú.

Lương Thiên Chính mang áo khoác ngồi trong phòng khách, cầm trong tay cái điều khiển từ xa lẳng lặng nhìn tin tức TV, hắt xì mấy cái, vợ của ông đi làm, bọn nhỏ đều không ở nhà, Lương Thiên Chính là một người rất nặng thân tình, hắn đối với người nhà vẫn đều rất chiếu cố, Lương Hiểu Âu từ Cẩm Loan trở về, hắn cũng không có oán giận cái gì, không chỉ như vậy, hắn còn có chút hối hận vì đã kêu cháu gái đi qua tiếp đãi Tát Đức Môn Thác, ông không nên hi sinh lợi ích người nhà để hùa theo lão lưu manh kia.

Lương Thiên Chính chùi mũi, nghe thấy được hương vị canh gà, lớn tiếng nói: "Tiểu Âu, canh gà rất thơm, nước bọt của chú đều chảy ra rồi.”

Lương Hiểu Âu cười nói: "Chú, chờ một chút, con đem cho chú một chén canh gà có được hay không?,

Lương Thiên Chính ừ một tiếng.

Lương Hiểu Âu làm việc rất nhanh nhẹn, một lát sau nhi đã nấu xong canh gà, mang đến bên cạnh của Lương Thiên Chính, Lương Thiên Chính đã muốn ăn, chứng minh bệnh tình đã có chuyển biến tốt đẹp, ông nâng chén canh lên uống một hơi, nói: "Thật hương "

Lương Hiểu Âu cười ngọt ngào, ngồi xuống bên cạnh chú.

Lương Thiên Chính nói: "Cách chú xa một chút, đừng để bị cảm mạo.”

Lương Hiểu Âu cười nói: " Làm gì khoa trương như vậy, chú, vừa rồi anh Thành Long gọi điện thoại đến đây, nói buổi tối sẽ trở về thăm chú.”

Lương Thiên Chính cười nói: " Cảm mạo nhỏ mà thôi, cần gì hưng sư động chúng, sinh ý của hắn tại Nam Tích không phải rất bận sao? Làm sao có thời giờ trở về?”

Lương Hiểu Âu nói: "Nói cho chú một tin tức tốt, anh ấy và chị dâu đã hòa hảo, đêm nay hai người muốn cùng nhau đến đây, chị dâu còn mang thai.”

Lương Thiên Chính nghe vậy lập tức vui mừng, ông lập tức nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, nhanh chóng gọi điện thoại cho Thành Long, kêu hắn đừng mang Thanh Hồng trở về, chú bị cảm mạo, lỡ như truyền cho Thanh Hồng thì không tốt.”

Lương Hiểu Âu nói: "Được, để con đi gọi điện thoại.”

Lúc này thường vụ phó thị trưởng Đông Giang Tùy Quốc Minh, bí thư trưởng thị ủy Đông Giang Liêu Bác Sinh đi đến, bọn họ mang theo chút thực phẩm dinh dưỡng đặc biệt tới thăm Lương Thiên Chính.

Lương Thiên Chính mời hai người ngồi xuống, cười nói: "Các người làm cái gì vậy? Cảm mạo mà thôi, có cần hưng sư động chúng như thế sao?”

Liêu Bác Sinh cười nói: "Ngài là người đi đầu của Đông Giang chúng ta, ngài cũng không thể sinh bệnh, ngài sinh bệnh, những người chúng tôi sẽ không có người tâm phúc.”

Lương Thiên Chính cười nói: "Khoa trương" Ông còn đang ăn canh gà, đang chuẩn bị buông xuống.

Tùy Quốc Minh nói: "Lương bí thư, ngài ăn xong đi, chúng tôi tâm sự với ngài.”

Lương Thiên Chính cũng không khách khí với bọn họ, ăn canh gà của ông.

Tùy Quốc Minh nói: "Nam Tích trên cơ bản đã xác định, New York chính thức mời cho bọn họ, muốn cùng Nam Tích kết thành thành phố hữu hảo.,

Liêu Bác Sinh ở một bên nghe, trong lòng nói Tùy Quốc Minh cũng không có ánh mắt, bọn họ đến đây là thăm bệnh, không phải cho Lương Thiên Chính ngột ngạt, Tùy Quốc Minh nhắc tới chuyện này không phải muốn cho Lương Thiên Chính tức giận sao?

Biểu hiện của Lương Thiên Chính coi như bình thường, ông cười nói: "Chuyện tốt, cái này đối với phát triển của Bình Hải chúng ta có lợi rất lớn.” Trong lòng Lương Thiên Chính cực kỳ khó chịu, đoàn đại biểu nước Mỹ là bọn họ mời đến Bình Hải, ý tưởng khu công nghệ cao cũng là bọn họ sớm nghĩ ra, Lương Thiên Chính hy vọng lợi dụng khu công nghệ cao để tiêu trừ ảnh hưởng bất lợi của khu công nghiệp quốc tế, nhưng hiện tại hai suy nghĩ của bọn họ đều đã thất bại, bị Nam Tích không chút khách khí đoạt đi. Đông Giang tìm cách lâu như vậy, đến cuối cùng tự nhiên lại vá áo cho người khác, Lương Thiên Chính thật sự có chút không cam lòng.

Nếu như nói Lương Thiên Chính coi như nội liễm, Tùy Quốc Minh đã có chút không kiềm chế được tâm tình trong lòng, giận dữ nói: "Lương bí thư, Nam Tích là thành phố anh em của chúng ta, chuyện này làm như vậy có chút quá đáng, sao có thể giàn chén cơm của người trong nhà?”

Lương Thiên Chính nói: "Dù sao cũng không chạy qua nhà khác, chỉ cần ở Bình Hải, đối với Bình Hải có lợi là được.”

Liêu Bác Sinh khen: "Suy nghĩ của Lương bí thư không phải tầm thường.”

Tùy Quốc Minh nói: "Lời này tuy là nói vậy, nhưng chúng ta cực cực khổ khổ tìm cách lâu như vậy, tới cuối cùng công lao lại bị bọn họ đoạt đi, thật sự không cam lòng. Sớm biết rằng Trương Dương và Tát Đức Môn Thác có quan hệ tốt như vậy, sẽ không an bài bọn họ đi Cẩm Loan.”

Lương Thiên Chính cười cười, không nói chuyện.

Tùy Quốc Minh nói: "Lương bí thư, ngài xem chuyện này có phải là phản ánh lên tỉnh hay không, giành chén cơm của người một nhà, loại hành động tà khí không thể cổ vũ này, nếu có cái tiền lệ này, sau này trong phát triển kinh tế, khẳng định sẽ xuất hiện không ngừng loại hiện tượng này.”

Lương Hiểu Âu pha xong trà đưa tới cho Tùy Quốc Minh và Liêu Bác Sinh, Tùy Quốc Minh thấy Lương Hiểu Âu, bỗng nhiên nhớ tới một việc, hỏi: "Tiểu Âu, buổi tối ngày đó rốt cục xảy ra chuyện gì? Tát Đức Môn Thác vì sao rơi xuống nước?"

Tùy Quốc Minh những lời này hỏi có chút không sáng suốt liễu, thật ra ông ta cũng đoán được một ít, Lương Hiểu Âu đột nhiên rời đi và Tát Đức Môn Thác rơi xuống nước khẳng định có liên quan.