Y Tiên Thiểu

Chương 861: Bi kịch nhân sinh




- Thách bọn hắn cũng không dám!

Tùy Qua hừ một tiếng, tiếp tục nói:

- Huống chi anh chỉ làm cho bọn họ rời khỏi hành nghiệp Đông y. Những ngành khác anh không thể can thiệp, cũng chẳng muốn đi làm. Có điểm mấu chốt này, bọn hắn nên thấy đầy đủ.

- Anh đã kiên quyết như vậy, vậy em cũng kiên định không hợp tác với bọn hắn rồi.

Đường Vũ Khê cười nói.

- Được rồi, không hợp tác với bọn hắn, tự chúng ta làm tốt lắm.

Nói xong tay Tùy Qua lại không thành thật.

Đường Vũ Khê đẩy đưa vài lần, liền bị lạc trong kỹ năng khiêu khích ngày càng cao minh của tiểu tử Tùy Qua.

Ngày hôm sau, Đường Vũ Khê đến công ty, Tùy Qua đến trường học.

- Ta kháo! Hôm nay là cơn gió bão nào thổi tới, lại đem hai người bận rộn thổi quay về trường học.

Giang Đào nhìn thấy Tùy Qua cùng Liễu Tiểu Đồng xuất hiện trong phòng học, giả bộ kinh hô lên.

Gần đây Tùy Qua rất ít xuất hiện trong trường, mà Liễu Tiểu Đồng tuy ở chung phòng ngủ nhưng đi sớm về trễ, chỉ chui trong nhà ấm, rất ít nghe giảng bài. Nhưng Liễu Tiểu Đồng cũng không thả lỏng việc học tập, chẳng những như thế mỗi đêm sau khi về ngủ cũng mở đèn đọc sách đến đêm khuya, học tập tri thức nghiên cứu gieo trồng dược thảo. Có thể nói tiểu tử này cũng đã hoàn toàn mê mẩn đi vào.

Mặt khác bởi vì nhà ấm gieo trồng dược vật cạnh trường có Trữ Bội phu nhân tham gia nhập cổ, cho nên một ít giáo viên nghe được chút tiếng gió cũng không gây trở ngại cho Liễu Tiểu Đồng, mắt nhắm mắt mở là được.

Nhưng hôm nay Tùy Qua cùng Liễu Tiểu Đồng đồng thời xuất hiện trong phòng học, đích thật có chút ngạc nhiên.

Nhất là Tùy Qua, hắn vừa đi vào toàn bộ phòng học đều xôn xao.

- Vì cậu mà tới!

Cao Phong thấp giọng báo với Tùy Qua:

- Hi vọng trên người cậu mang theo đủ Mỹ Lệ Họa Thủy. Ai…phụ nữ nha, vì muốn có một khuôn mặt xinh đẹp, sự tình gì cũng làm ra được, bản thân cậu tự cầu nhiều phúc đi.

Quả nhiên Tùy Qua cảm giác được có thật nhiều ánh mắt nhìn qua bên này, đại bộ phận đều là nữ sinh.

Nhưng với kỹ năng của Tùy Qua, muốn tránh né những nữ sinh kia vẫn thật dễ dàng. Huống chi hắn còn chuẩn bị một ít bình Mỹ Lệ Họa Thủy dùng thử, chuẩn bị đưa cho Giang Đào cùng Cao Phong. Dù sao tâm tư hai người này đều chỉ một lòng đặt trong việc tán gái cùng chơi game, bọn họ rất thích ý làm những chuyện như thế.

So sánh mà nói Liễu Tiểu Đồng thành thục hơn rất nhiều.

Có lẽ do duyên cớ nhi đồng nhà nghèo sớm đương gia, hiện tại Liễu Tiểu Đồng kinh doanh nhà ấm gọn gàng ngăn nắp, chẳng những tiến bước trong kỹ thuật gieo trồng rất nhanh, hơn nữa hắn còn nhờ Hoa Tuyết Nhạn tiến cử nhân viên quản lý đến học tập trao đổi kinh nghiệm, xem bộ dáng là tính toán khai sáng một phen sự nghiệp.

- Sao hôm nay cậu cũng tới?

Tùy Qua thấp giọng hỏi Liễu Tiểu Đồng.

- Có hai nguyên nhân, thứ nhất là sắp đến cuộc thi, nghe giáo viên giảng một chút yếu điểm cần thiết trong cuộc thi, dù sao thời gian học kỳ không còn bao nhiêu. Thứ hai cần giao lưu trao đổi với cậu một ít trong việc gieo trồng dược thảo.

Liễu Tiểu Đồng đáp.

- Hai người các cậu hãy khoan nói chuyện.

Giang Đào xen vào:

- Liễu Tiểu Đồng vừa nói rất đúng, cuộc thi đã sắp tới rồi. Tùy Qua, cậu phải giúp chúng tôi đó.

- Tôi giúp cậu? Có lầm hay không, ngay cả tôi còn phải tự cầu nhiều phúc, có thể giúp các cậu chuyện gì.

Tùy Qua nói.

- Đừng giả bộ.

Giang Đào nói:

- Công ty của cậu không phải nghiên cứu Bổ Não Dịch hay sao? Lấy cho chúng tôi chút Bổ Não Dịch đi, cho chúng tôi thuận lợi qua được là tốt rồi. Chuyện học bổng tôi cũng không nghĩ nhiều.

- Làm như cậu vậy, luôn trộm dùng mánh lới, cậu còn đòi học bổng, quả thật là vũ nhục học bổng!

Tùy Qua hừ một tiếng:

- Làm ơn đi, chẳng lẽ cậu không thể dựa vào chính mình sao? Thiếu lãng phí chút thời gian trong việc tán gái hay chơi game, cuộc thi sẽ qua thôi.

- Ai nói tôi tán gái nhất định không thể thành công.

Giang Đào bất mãn nói:

- Nói tóm lại, toàn bộ hạnh phúc của huynh đệ đều nằm trên thân của cậu. Cậu thật không biết thôi, gần đây có không ít người mua Bổ Não Dịch, đầu óc đều xoay chuyển thật nhanh. Trên diễn đàn vườn trường còn có người phát ra thiếp chiến đấu, những kẻ thường cúp khoa còn nói phải lấy học bổng, làm cho những giáo viên thích “nắm” bọn hắn phải thất vọng!

- Ai, đến nỗi sao.

Tùy Qua thở dài nói:

- Chúng tôi nghiên phát Bổ Não Dịch, chỉ dùng trị liệu cho người bệnh não bộ. Không nghĩ tới các người lại trộm dùng mánh lới, thật sự là chuyện bi ai lớn ah.

- Đích thật là bi ai.

Cao Phong tiếp lời:

- Nhưng bi ai lớn nhất chính là chút tiểu tâm tư kia bị lãnh đạo trường học hay biết, lần này còn chuyên môn mở một hội nghị nghiên cứu thảo luận, tỏ vẻ cần đề cao khó khăn cuộc thi, nghiêm túc không khí học tập.

- Ách…vậy các cậu tự cầu nhiều phúc đi.

Tùy Qua đồng tình nói:

- Dù sao tôi sẽ không cúp khoa.

Giang Đào cùng Cao Phong không biết nói gì.

Nhưng sau một lát Tùy Qua lại nói:

- Đương nhiên đối với hai người các cậu tôi sẽ không thấy chết mà không cứu. Nhưng hiện tại các cậu có thể câm miệng, tôi cần bàn chuyện với Liễu Tiểu Đồng.

Giang Đào cùng Cao Phong rốt cục ngậm miệng lại.

Tùy Qua cùng Liễu Tiểu Đồng đang trò chuyện, đột nhiên bên trong phòng học xì xào bàn tán, tựa hồ xảy ra chuyện lớn, sau đó nghe thấy có người không nhịn được kinh hô:

- Có người ở lầu thực nghiệp lỏa thể nhảy lầu tự sát!

Mặc dù là chuyện bi ai, nhưng càng bi ai chính là có nhiều người khi nghe được tin tức này, chuyện khiến cho họ chú ý chỉ là hai chữ “lõa thể”.

Tâm tình Tùy Qua chấn động.

Tự sát! Đối với người ở hiện tại mà nói, đã không còn là một từ ngữ xa lạ, thậm chí đối với từ ngữ này rất nhiều người đều có chút chết lặng. Cho nên đối với rất nhiều người mà nói, kích thích thần kinh bọn họ không phải từ “tự sát”, mà là “lõa thể”.

Ở niên đại này, là một niên đại có tỉ lệ tự sát thật cao.

Nông dân công nhà xưởng tự sát.

Học sinh trường học tự sát.

Tiểu tình nhân tự sát.

Làm lão bản tự sát.

Càng ly kỳ nhất chính là có cả quan chức bị hậm hực mà tự sát.

Tự sát là một loại tội.

Vô luận ở phương tây hay phương đông, đều là như thế.

Trong giáo lý phương tây, linh hồn tự sát không cách nào được đến cứu thục, không cách nào tiến vào thiên đường. Ở Hoa Hạ, có cổ huấn “thân thể mái tóc làn da đều là của cha mẹ, không được phá hoại, lấy hiếu làm đầu”. Nói cách khác, phải còn sống cho tốt chính là yêu cầu cơ bản nhất tỏ ý hiếu thảo với cha mẹ.

Nhưng mà mỗi người đều biết được đạo lý cơ bản này, nhưng vẫn có nhiều người lựa chọn phí hoài bản thân mình, đến tột cùng vì cái gì?

Là vì cuộc sống bức bách sao?

Nhưng chất lượng cuộc sống bây giờ tựa hồ so với triều đại nào cũng rất tốt đi.

Huống chi nếu như là cuộc sống bức bách, vì sao còn có lão bản hoặc quan chức lựa chọn con đường này đây?

Người có bệnh, hay là xã hội này có bệnh?

Thanh âm xe cứu thương vang vọng trong hiệu khu Phát Phong, cũng cắt đứt suy nghĩ của Tùy Qua.