Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 116: Giống như cách mấy đời




Trong lòng không thoải mái lại thêm vừa rồi Đường Diệc Sâm uống quá nhanh, anh hiện tại say thật sự, cho dù Nguyễn Hàm đỡ anh, anh đi đường cũng nghiêng nghiêng ngả ngả. Suy nghĩ hỗn độn khiến anh đã không nhớ rõ người bên cạnh là ai, trong đầu chỉ nghĩ tới Thuỷ Tâm Nhu.

Cô chiếm cứ trái tim cùng tất cả suy nghĩ của anh!

Đầu anh còn có thể nhớ tới Thuỷ Tâm Nhu chứng tỏ anh còn chưa say, nhất thời, Đường Diệc Sâm giống như một đứa trẻ bướng bỉnh. Anh nắm lấy góc bàn, thân hình cao lớn nằm úp sấp qua, “Không, tôi không về nhà, tôi còn muốn uống, tôi chưa có say!”

“Sam, anh say rồi, không thể uống nữa. Ngoan, em dẫn anh về nhà!” Thiếu chút nữa Nguyễn hàm đã bị Đường Diệc Sâm thô bạo đẩy ngã.

“Cô là ai? Tôi quen cô sao?”

Hai tròng mắt Đường Diệc Sâm mê mang, híp mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Hàm, anh không nhìn rõ được gì, nhắm chặt mắt, lại mở ra nhìn nhìn.

Vẫn thấy không rõ ràng lắm, anh lắc đầu nặng nề.

Là phụ nữ, dù sao không phải vợ anh, mùi hương trên người cô không đúng.

“Sam, em là Alice…” Giải thích với người say rượu vĩnh viễn cũng nói không xong, Nguyễn Hàm rõ ràng ngậm miệng, cô đến gần Đường Diệc Sâm muốn đỡ anh dậy.

“..” Đường Diệc Sâm ợ một hơi rượu, anh không vui hất tay Nguyễn Hàm ra, không cho cô chạm vào anh, “Cô đừng qua đây a…, tôi là người đã kết hôn, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể la lên cô sàm sỡ a…”

Nguyễn Hàm cực kỳ không vui bĩu môi, “Sam, đừng náo loạn, đi thôi, em dẫn anh đi tìm Thuỷ Tâm Nhu.” Phía trên quán bar này là khách sạn năm sao, chỉ cần dụ được Đường Diệc Sâm ngoan ngoãn đi với cô, cô tuyệt đối không sợ anh lại ồn ào.

“Thật sự, cô ấy đồng ý gặp tôi? Cô ấy tha thứ cho tôi rồi sao?” Vừa nghe Nguyễn Hàm nhắc đến tên Thuỷ Tâm Nhu, đề phòng của Đường Diệc Sâm lập tức giảm xuống, không hiểu sao vui mừng trong lòng.

Anh không tiếp tục kháng cự cô, để cho cô đỡ anh đi ra ngoài.

“Ừ, cô ấy nói rằng phải đợi anh.”

“Ha ha ha… Bà xã, anh nhớ em…” Kìm lòng không đậu nỉ non, môi mỏng gợi cảm của Đường Diệc Sâm hơi hơi nhếch lên.

Nguyễn Hàm nghe vậy đôi mắt toé lửa, ánh mắt đen thui của cô cực kỳ u oán.

Hừ, đến mức độ này rồi còn muốn cô ta làm chi, đêm nay, cô muốn bọn họ vĩnh viễn cũng không trở về như trước kia được!

Thuốc lần trước không thể dùng ở thành phố S hiện đang nằm trong túi cô a, vừa lúc đêm nay có thể phát huy công dụng.

Có cái tên Thuỷ Tâm Nhu này làm bia đỡ, Đường Diệc sâm cũng trở nên nhu thuận, anh để mặc cho Nguyễn Hàm bài bố. Cô dẫn anh đi đâu, anh liền đi nơi đó, bọn họ cùng bắt thang máy lên sảnh khách sạn.

———————-

Để Đường Diệc Sâm ngồi trên ghế sofa, Nguyễn Hàm nhanh chóng đi đến làm thủ tục thuê phòng.

Lúc ở trước quầy xác minh giấy chứng nhận, cô thường quay đầu lại xem anh còn hay không. Cô cũng luôn thúc giục tiếp tân giải quyết cho nhanh.

Mới vừa đưa một người bạn trở về phòng, Tề Duệ bước ra khỏi thang máy, phóng mắt nhìn qua, anh thấy bóng lưng người đàn ông ngồi trên ghế sofa, hình như là Đường Diệc Sâm. Theo phương hướng anh nhìn qua, với phán quyết chuyên nghiệp của một bác sỹ, anh cảm thấy thần trí người đàn ông kia có phần mơ hồ.

Theo phản xạ, anh đi tới chỗ anh, “Diệc Sâm, là cậu sao?”

Nguyễn Hàm làm xong thủ tục nhận phòng, lúc cô ngoái đầu lại nhìn thấy Tề Duệ đang đi tới, cô muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, anh đã nhìn thấy Đường Diệc Sâm.

Chết tiệt… Cô vừa giận vừa hờn, ánh sáng nơi đáy mắt lạnh lùng hung tợn trừng mắt nhìn Tề Duệ xen vào việc của người khác kia, cũng bước nhanh tới chỗ anh.

“Diệc Sâm, sao cậu có thể một mình ở trong này?”

“Chết tiệt, người đầy mùi rượu, cậu đã uống rượu ư? Cậu đang bị thương, cũng không biết kiềm chế một chút.” Nói xong, Tề Duệ đỡ Đường Diệc Sâm lên, cũng khoác tay anh lên vai mình, chuẩn bị dẫn anh rời đi.

“Này, anh không phải là vị bác sỹ hồi chiều sao?”

“Cô là…”

Nhìn Nguyễn Hàm, hơi suy tư, Tề Duệ nghĩ tới là người phụ nữ cùng đi đến bệnh viện đổi thuốc với Đường Diệc Sâm kia, “À… khéo như vậy cô cũng ở đây ư?”

“Ưm, Diệc Sâm là do tôi dẫn tới đây. Vừa nãy ở quán bar anh ấy uống nhiều, cũng không chịu về, cho nên tôi liền đặt phòng cho anh ấy nghỉ ngơi.”

Giơ giơ thẻ phòng trong tay, “Chuyện đó… không phiền bác sỹ Tề, vẫn để tôi làm đi.” Nói xong, Nguyễn Hàm vươn tay muốn tiếp lấy Đường Diệc Sâm.

Nhíu mi híp híp mắt liếc Nguyễn Hàm, theo bản năng, Tề Duệ đỡ Đường Diệc Sâm né tránh hai tay của cô, “Không phiền cô, tôi, Diệc Sâm và nhà họ Đường rất quen thuộc, tôi đưa cậu ấy về nhà là được. Hơn nữa, tôi là đàn ông, sức lực lớn đỡ cậu ấy mới không ngã.”

Phát hiện Nguyễn Hàm không vui, Tề Duệ tiếp tục nói: “À… vết thương của cậu ấy bị nứt, cậu ấy lại uống rượu, tôi sợ sẽ nhiễm trùng, vừa lúc trên xe tôi có thuốc kháng sinh, đưa cậu ấy về nhà tôi có thể để cho bác gái đút cậu ấy uống.”

“Bà xã.. bà xã.. em ở đâu? Anh nhớ em…” Mơ hồ nỉ non, cũng không quản người anh dựa vào là ai, Đường Diệc Sâm ôm lấy Tề Duệ.

“Dẫn tôi đi gặp vợ tôi… cầu xin anh…”

Giống như trấn an Đường Diệc Sâm, cũng là cố ý nói cho Nguyễn Hàm nghe, Tề Duệ khẽ nhếch môi mỏng khêu gợi, “Được được được, tớ dẫn cậu đi tìm vợ cậu.”

“Thật ngại quá, tôi dẫn cậu ấy về nhà trước, không có người nhà chăm sóc cậu ấy, tôi sẽ lo lắng.”

Khom người, Tề Duệ đỡ Đường Diệc Sâm đi.

Nguyễn Hàm trừng mắt nhìn bóng lưng Tề Duệ, tức giận đến dậm chân, nghiến răng ken két, một ngọn lửa giận không cách nào ngăn chặn luồn lên lồng ngực.

Ai mượn anh ta giả bộ tốt bụng, khốn kiếp!

Toi công bận rộn một hồi, Nguyễn Hàm trả phòng, cô ngồi vào trong xe, lập tức gọi điện cho Lam Thấm Vi.

“Nguyễn phó tổng, trễ như vậy tìm tôi có chuyện hay gì sao?”

“Đương nhiên là chuyện hay, bảo đảm cô hài lòng.”

“Ồ… tôi đây chăm chú lắng nghe.”

“Tôi nghe nói Tổng giám đốc Phí của Thương mại điện tử Hoàn Vũ là gay, anh ta cùng bà Đường là bạn thân, không biết tin tức này đối với giới truyền thông các cô có phải tin tức lớn hay không nha?”

“Có thể tin được không?”

“Có thể tin được hay không, quan trọng sao? Tổng biên tập Lam là ai, có hay không đều bị cô viết thành như thật vậy, hiện giờ lại làm khó cô sao?”

“Ồ… Nguyễn phó tổng thực biết khích lệ người, Lam tôi ở đây tạ ơn rồi.”

“Không khách khí, hy vọng tạp chí Tinh của các cô ngày mai bán đắt!”

Cúp điện thoại, lần này trong lòng Nguyễn Hàm mới có cảm giác cân bằng, cô mới cam tâm lái xe về nhà.

————————-

Hôm sau, Thương mại điện tử Hoàn Vũ bị nổ oanh, tổng giám đốc bọn họ thực ra bị cong a.

Bị ảnh hưởng bởi tin tức tiêu cực này, lại thêm áp lực từ Liên Khải, vào phiên giao dịch đầu ngày trên thị trường chứng khoán, giá cổ phiếu Thương mại điện tử Hoàn Vũ nhanh chóng tụt dốc.

Phí Đằng rốt cuộc kìm nén không được, ông bắt Nguỵ Lai lập tức thỉnh Phí Lạc trở về, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Bên kia, ông khẩn cấp bàn bạc với nhà họ Chu, cần phải đàm phán thành công chuyện hôn nhân.

Nghe xong đầu đuôi sự tình Nguỵ Lai tới bệnh viện tìm anh, lại nhìn thấy tạp chí ngày hôm nay, đôi mắt Phí Lạc nổi lên một cơn bão táp dữ dội.

“Con mẹ nó, đây khẳng định là Đường Diệc Sâm làm!” Trong lúc tức giận, Phí Lạc đã xé nát tờ tạp chí.

“Cậu chờ ở đây, tôi đi một chút sẽ trở lại.”

Quay trở về phòng bệnh, khuôn mặt tuấn tú của Phí Lạc xen lẫn một chút dịu dàng, ngay cả biểu tình lãnh ngạnh đen thùi kia cũng nhu hoà không ít, anh tận lực không để cho Thuỷ Tâm Nhu nhìn ra một chút manh mối nào.

“Nhu Nhu, anh có chút việc phải về Thương mại điện tử Hoàn Vũ, hôm nay em xuất viện, anh để cho Nguỵ Lai thay em làm thủ tục là được, chờ chút anh em cùng bác gái cũng tới đón em.”

“Ừ, anh có việc thì đi trước đi, em tốt hơn nhiều rồi. Phí Lạc, thật sự cám ơn anh.”

Thuỷ Tâm Nhu rũ mắt không nhìn thẳng Phí Lạc.

Buổi sáng nay lúc cô tỉnh lại vậy mà phát hiện bản thân nằm trong lòng Phí Lạc, thật xấu hổ a…

Cho dù cô biết là anh cong, nhưng ngoại trừ Đường Diệc Sâm, cô vẫn không có thói quen nằm với người đàn ông khác, cảm thấy không được tự nhiên. Huống hồ, cô ngoại trừ sảy thai cùng bị thương ngoài da, thân thể cô không có gì đáng ngại, cô cũng có thể tự mình đi đường.

A… cô yếu đuối cho ai xem chứ, cô không cần người khác thương hại!

Dùng mắt nhìn người, cô vẫn nhìn nhầm, cô có thể oán được ai!

Lời cảm ơn tốt đẹp làm lòng anh trôi nổi, “Đừng khách khí, chăm sóc bản thân cho thật tốt, có chuyện gì có thể gọi điện cho anh. Nếu em muốn đi ra ngoài giải sầu, lúc nào cũng có thể nói với anh, anh đi cùng em.”

“Được.” Thuỷ Tâm Nhu gật gật đầu, mới hai ngày mà thôi, cô lại cảm thấy giống như cách mấy đời vậy.

Phí Lạc đi rồi, Nguỵ Lai cực kỳ nghe lời thay Thuỷ Tâm Nhu làm thủ tục xuất viện, trở lại phòng bệnh, phát hiện vợ lão đại đang nhìn chằm chằm mình. Tình yêu rõ ràng như vậy, đánh chết anh cũng không tin lão đại là cong, trước mắt bà Đường không phải vợ anh thôi.

“Đường… Ngại quá, cô Thuỷ, đợi bà Thuỷ cùng anh Thuỷ tới đây là chúng ta có thể đi rồi. Xin hỏi, bây giờ cô còn gì cần hỗ trợ không?”

“Phí Lạc thật sự đi làm việc sao? Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc nhìn thấy ánh mắt Nguỵ Lai khi đó, cô ngửi ra một chút không ổn.

Nguỵ Lai cắn chặt môi, anh không biết có nên nói không, nhưng để cho lão đại chịu tiếng xấu thay cho người khác, Đường Diệc Sâm cũng quá độc địa rồi.

Cơn tức từ chỗ nào đó bộc phát, cảm thấy bất bình thay cho Phí Lạc, do dự một chút, Nguỵ Lai nói chi tiết: “Anh ấy đúng là xảy ra chuyện lớn, phỏng chừng hiện tại anh ấy tới Liên Khải tìm Đường Diệc Sâm.”