Yêu Phải Tình Địch

Chương 207: 207: Tình Yêu Chạy Bằng Xe Hỏa Tốc





Ra khỏi phòng làm việc của Trì Sính, hai người cùng vào thang máy.
Thang máy dần hạ xuống, khi đến tầng ba thì kêu một tiếng “đinh”, một nhân viên nữ bước vào.

Nhìn thấy Trì Sính, trong mắt cô ta lóe qua vui sướng nhàn nhạt, rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Ngô Sở Úy đến đây đã rất nhiều lần, phát hiện bất kể lai lịch cao thấp, tuổi tác lớn nhỏ, tướng mạo xấu đẹp, chỉ cần là nữ, nhìn thấy Trì Sính luôn là điệu bộ này.
Nói một câu không dễ nghe, ánh mắt nhìn Trì Sính giống như nhìn khỉ trong thảo cầm viên, khiến Ngô Sở Úy cực kỳ khó chịu.
Muốn nhìn thì cứ đường hoàng mà nhìn, không có gan thì đừng có nhìn!
Trì Sính đang đứng yên lành, trên mông đột ngột bị nhéo một cái.
Đợi hắn liếc mắt nhìn sang Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy đứng rất thẳng, một chút phản ứng cũng không có.
Trì Sính bình tĩnh dời mắt về.
Móng vuốt thúi của Ngô Sở Úy lại thò qua, vẫn nhắm vào chỗ vừa rồi, trộm nhéo một cái.
Đợi Trì Sính dùng khóe mắt liếc qua, y lại ra vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Nhân viên nữ bên cạnh nhìn mà mắt thẳng tắp.
Tục ngữ nói mông hổ không thể sờ, thử hỏi có ai dám nhéo mông Trì Sính? Đừng nói nhéo một cái, mà nhìn kỹ một cái thôi cũng phải phấn đấu tâm lý.

Nhưng Ngô Sở Úy lại dám, không chỉ dám trêu chọc Trì Sính, còn dám công khai đùa cợt, cho dù về nhà sẽ bị thao gần chết, trước tiên cũng phải thỏa mãn tâm lý ác ý của mình.
Cho nên nói muốn bẫy được cá sấu, không có tố chất tâm lý và tố chất thân thể nhất định thì không được.
Còn hơn một tiếng nữa mới đến tiệc cơm, Trì Sính lên xe ngồi với Ngô Sở Úy một lát.
Ngô Sở Úy nói: “Tôi muốn tuyển thư ký mới, nếu không việc vặt quá nhiều.”
“Có mục tiêu chưa?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Mấy người được giới thiệu trước kia tôi đều không vừa lòng lắm, không phải không có nhãn lực thì chính là không linh hoạt, còn không thì không đủ vững vàng.

Điểm chủ yếu nhất là, tướng mạo đều không đẹp, ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của tôi.”
Trì Sính đảo mắt nhìn Ngô Sở Úy, không nói gì.
Hai người lại ngồi trong xe nói chuyện một lát, lúc gần đi ăn cơm, Ngô Sở Úy vừa xuống khỏi xe Trì Sính, đột nhiên liếc thấy một bóng người quen thuộc.

Tuy đã hơn hai năm không gặp, người đó cũng mập lên không ít, nhưng Ngô Sở Úy vừa nhìn đã nhận ra.
“Trương Bảo Quý.” Ngô Sở Úy nhịn không được lầm bầm.
“Sao cậu quen biết ông ta?” Trì Sính hỏi.

Ngô Sở Úy nói: “Khi tôi làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, ông ta là lãnh đạo bộ phận của tôi.”
Người mắng y là con của điếm, đạp y một cái, bảo y cút đi trước mặt rất nhiều nhân viên.
“Ông ta đến cục các anh làm gì?” Ngô Sở Úy tùy tiện nghe ngóng.
Trì Sính thờ ơ nói: “Còn có thể làm gì? Vì hạng mục này thôi.”
Ngô Sở Úy liếm liếm răng nhọn, oa quả thật là oan gia ngõ hẹp mà!
Trước khi đi, Ngô Sở Úy dặn dò Trì Sính: “Đừng quên bánh thịt của tôi nha, chín giờ đóng cửa.”
“Trước đi ăn cái gì lót dạ đi, nếu không lát nữa sẽ đói.”
Ngô Sở Úy đặc biệt kiên định: “Tôi sẽ không ăn, tôi đợi bánh thịt của anh.”
Trì Sính cũng hết cách với y: “Vậy cậu thành thật đợi ở nhà, đừng chạy lung tung.”
Ngô Sở Úy gật đầu.
Trì Sính vừa đi, Ngô Sở Úy liền lái xe đến nhà Khương Tiểu Soái.
Từ sau khi Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ tạo “bằng chứng”, hai người liền chính thức bắt đầu cuộc sống chung nhà.

Khương Tiểu Soái không dọn đến chỗ Quách Thành Vũ, đại khái cảm thấy nhà của hắn quá lớn, ở đókhông có mùi gia đình.

Cho nên sửa chữa nhà mình một chút, để Quách Thành Vũ dọn vào.
Khi Ngô Sở Úy đến, Quách Thành Vũ còn chưa về, Khương Tiểu Soái đang ở trên ban công lấy đồ đã khô, có của Quách Thành Vũ, cũng có của hắn.
Ngô Sở Úy bĩu môi, “Má ơi, không phải chứ? Quần áo của hai người đều do anh giặt?”
Khương Tiểu Soái lắc đầu: “Anh ta giặt, tôi lo phơi và lấy vào.”
Mặt Ngô Sở Úy đen thui.
“Sao anh không nói anh ta lo giặt phơi lấy vào, anh lo nhìn chứ?”
Khương Tiểu Soái cười hê hê: “Tôi làm sao có thể ức hiếp người ta như thế?”
“…!!” Ngô Sở Úy nghiến răng, “Anh còn chưa đủ ức hiếp người sao?”
Khương Tiểu Soái nói: “Hiện giờ toàn là xài máy giặt tự động, bỏ vào là xong rồi, lại không tốn sức.”
Ngô Sở Úy vẫn phẫn hận bất bình, vì quần áo của y và Trì Sính là ai rảnh thì giặt.

Có lúc cả hai đều bận, có thể chất đống mấy chục cái quần lót và mấy chục đôi vớ, sau khi giặt sạch thì phơi hết lên ban công, người không biết còn tưởng nhà hắn là nhà chứa.
“Ăn cơm chưa?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy lắc đầu: “Chưa.”

“Vừa lúc, tôi cũng chưa ăn, cậu ăn ở đây đi.” Khương Tiểu Soái nói, “Trong tủ lạnh có cơm canh sẵn rồi, hâm nóng là ăn được ngay.”
Ngô Sở Úy xoa tay: “Vậy thì tốt.”
Khương Tiểu Soái đi vào nhà bếp.
Ngô Sở Úy lại hỏi: “Quách tử không về ăn à?”
“Hôm nay anh ta về nhà ba mẹ rồi.”
Nói rồi, Khương Tiểu Soái bưng từng dĩa đồ ăn ra khỏi tủ lạnh, bỏ vào lò viba hâm nóng.
Ngô Sở Úy lại gần ngửi, “Cái này không phải đồ còn thừa chứ?”
“Không phải đâu, buổi chiều trước khi Quách tử đi làm đã nấu.”
Ngô Sở Úy giật mình: “Anh nói gì? Quách tử biết nấu ăn?”
“Biết.” Khương Tiểu Soái nghiêm túc nói; “Anh ta biết nấu ăn từ lâu rồi, cậu không biết sao? Ba mẹ anh ta nuôi lớn anh ta như khuê nữ vậy.

Chính vì ba anh ta thích con gái, lúc đó kế hoạch hóa gia đình bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, ba anh ta lại là cán bộ, cho nên tâm nguyện này vẫn không được đạt thành.”
Ngô Sở Úy không khỏi đổ mồ hôi, trời ơi, nuôi như nuôi khuê nữ mà có thể thành thế nào, nếu nuôi như nuôi con trai, vậy sẽ nuôi ra đàn ông cỡ nào chứ!!
Khi ăn cơm, Ngô Sở Úy vừa nếm một ít đã ăn không nổi, không phải khó ăn, mà là quá ngon, ngon đến mức làm y ngưỡng mộ ghen tỵ.
“Sao không ăn?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy sụ mặt: “Ăn đồ của người khác miệng sẽ mềm đi.” (Nghĩa là lấy đồ của người khác thì phải đối xử khách sáo, dưới cơ người ta.)
“Má!!” Khương Tiểu Soái cú một cái sau đầu Ngô Sở Úy: “Cậu ăn đồ của tôi còn ít sao? Nếu nói như cậu, thì cái miệng của cậu bây giờ đã hóa thành nước rồi.”
Ngô Sở Úy không hiểu, “Anh sao vậy chứ? Buổi tối anh ta không ăn cơm ở nhà, anh liền tùy tiện tìm chỗ ăn đi, còn phải bảo người ta làm sẵn bỏ vào tủ lạnh cho anh, bài bản quá nhỉ!”
“Cái này cũng không thể trách tôi!” Khương Tiểu Soái ra vẻ oan uổng: “Tôi không biết anh ta nấu lúc nào, tối về nhà mở tủ lạnh mới phát hiện.”
Ngô Sở Úy mài răng ken két: “Anh đừng quá đắc ý!”
Khương Tiểu Soái bật cười: “Nói thật với cậu, anh ta cũng không phải luôn siêng năng như vậy, phải xem tâm trạng anh ta.

Khi tâm rạng tốt thì việc gì cũng làm, khi tâm trạng không tốt thì không thể đảm bảo.”
“Vậy anh ta có lúc nào tâm trạng không tốt không?” Ngô Sở Úy ngậm đũa hỏi.
“Không có.”
Ngô Sở Úy suýt nữa nạy rớt răng mình, hung ác nói.
“Vậy anh còn nhắc đến lúc tâm trạng anh ta không tốt làm gì!!”
Khương Tiểu Soái phủi tay: “Cho nên, tôi nói là không đảm bảo!”

Ngô Sở Úy không ăn nữa, kéo Khương Tiểu Soái qua, cách lớp áo cắn lên vai hắn vài cái.
Khương Tiểu Soái ngứa đến mức chui qua chui lại, suýt nữa lật đổ bàn ăn.
“Đừng quậy!” Quát đồ đệ một tiếng: “Thành thật ăn cơm.”
Ngô Sở Úy chơi trò vô lại, “Tôi không muốn ăn cơm, tôi chỉ muốn gặm anh.”
Khương Tiểu Soái chỉ trán Ngô Sở Úy nói: “Cậu đừng mắc bệnh lẳng lơ với tôi, tôi vừa mới quên cái mông bự của cậu xong.”
Ngô Sở Úy không biết lại nhớ tới cái gì, hừ lạnh một tiếng.
“Tiền của hai người ai quản?”
Khương Tiểu Soái nói: “Của anh ta thì anh ta giữ, của tôi thì tôi lo, hai chúng tôi giữ độc lập về kinh tế.”
Ngô Sở Úy cuối cùng cũng tìm được cảm giác ưu việt, lập tức vỗ bàn một cái.
“Tiền của anh ta toàn do tôi giữ!!”
Khương Tiểu Soái bị y chọc cười: “Được rồi, ăn cơm đi.”
Lúc này Ngô Sở Úy mới có khẩu vị.
“Ăn nhiều chút.” Khương Tiểu Soái gắp đồ ăn cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nói: “Không được, tôi còn phải chừa bụng về ăn bánh thịt.”

Tiệc cơm bên phía Trì Sính đã bắt đầu từ lâu, hắn là người đến cuối cùng.
Hơn nữa Trương Bảo Quý cũng có mặt ở bữa cơm này, nói chính xác thì bữa cơm này do ông ta mời.

Vì người ngồi ở đây đều là nhân viên của bộ máy chính phủ, chắc chắn ông ta là người trả tiền.
Khi ăn cơm, Trương Bảo Quý ngồi đối diện Trì Sính, cạnh trưởng ban, kính rượu nịnh bợ, nói một lố những lời mất mặt.
Hiện tại ông ta đang ở lúc mấu chốt được đánh giá, nếu lấy được hạng mục này, có ích lợi rất lớn đối với đánh giá dành cho ông ta.

Cho nên vì lấy được hạng mục đó, gần đây ông ta làm không ít việc ở chỗ trưởng ban.
Hai ly rượu vào bụng, trưởng ban muốn đi vệ sinh, Trương Bảo Quỷ vội khom người dìu trưởng ban.
Thật ra lúc này trưởng ban chưa say chút nào, ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Sau khi giải quyết xong, trưởng ban rửa tay, Trương Bảo Quý đưa khăn giấy.
Trưởng ban cuối cùng cũng nói rõ nội tình.
“Nói thật cho ông biết, hạng mục này bề ngoài là do tôi phê duyệt, thật ra quyền khống chế nằm trong tay Trì công tử.

Cậu ta nhìn trúng hạng mục này, ông nói với tôi cũng vô dụng, ông phải đi tìm cậu ta.”
Sắc mặt Trương Bảo Quý thay đổi: “Trì công tử?”
“Con trai của tổng bí thư Trì, Trì Sính.” Trưởng ban nói: “Có mặt trong tiệc cơm.”
Trương Bảo Quý kinh ngạc: “Người đó là?”
Thật ra lúc trưởng ban nói Trì Sính có mặt tại tiệc cơm, Trương Bảo Quý đã thoáng đoán được đó là ai, vì Trì Sính ngồi ở đó, rõ ràng có khí thế không giống người thường.

“Cảm ơn ngài, trưởng ban Vương.”
Khi Trương Bảo Quý về lại bàn cơm, Trì Sính vẫn bình thản ăn cơm, hắn không có gì bất đồng với người khác, nên kính rượu thì kính rượu, đủ tôn trọng lãnh đạo.
Nhìn xong Trương Bảo quý liền cảm thấy người này không dễ tiếp cận, dù sao ông ta cũng là người đã năm mươi, vậy mà lại sợ hãi một thằng nhóc chưa đến ba mươi.
Trì Sính rút ra một điếu thuốc.
Trương Bảo Quý đúng lúc đi đến cạnh hắn lập tức cúi xuống châm cho hắn.
Lúc này di động của Trì Sính vang lên, hắn vội xem tin nhắn, cũng không để ý ai là người châm thuốc cho mình.
Tin nhắn do Ngô Sở Úy gửi đến.
“Tôi đói rồi.”
Trương Bảo Quý lén đổi vị trí với người ngồi cạnh Trì Sính, cầm bình rượu lên, miệng bình nhắm vào ly của Trì Sính.
Trì Sính ấn tay ông ta lại, thản nhiên đảo mắt nhìn ông ta.
“Ông đừng rót, tôi không uống.”
Bên kia Ngô Sở Úy lại gửi tin nhắn.
“Đói quá đói quá đói quá đói quá…”
Trì Sính trực tiếp đáp một câu: “Lát nữa tôi phải lái xe.”
“Không sao, lát nữa tôi bảo người đưa cậu về.”
“Ọt ọt… ọt ọt… ọt ọt…”
Trì Sính đứng lên, nói với mấy vị lãnh đạo: “Các ngài chậm rãi uống, tôi có chút chuyện phải đi trước.”
Trương Bảo Quý hỏi: “Sớm vậy sao?”
Trì Sính gật đầu, hắn thật sự ngồi không nổi nữa, chưa ăn được mấy miếng hải sản, kim giờ đã bắt đầu xoay vù vù.

Một chốc là hai giờ chiều, một chốc là mười một giờ đem, một chốc nhìn lại thì giờ không chạy nữa… hắn sợ nếu hắn còn không về, thằng con nhà hắn sẽ đói điên luôn.
Thật ra lúc này Ngô Sở Úy vừa mới ra khỏi nhà Khương Tiểu Soái.
Trì Sính hỏa tốc lái xe đến tiệm bánh thịt, đến đó vừa mới là tám giờ mấy phút, đang lúc buôn bán tấp nập, Trì Sính đợi rất lâu mới đưa được mười lăm tệ cùng ba đồng kia ra.
Kết quả lúc ra ngoài, mới phát hiện thời gian kinh doanh dán trên tường là đến mười giờ tối.
Ngô Sở Úy về nhà chưa bao lâu, Trì Sính đã về tới.
Ném túi đồ ăn cho Ngô Sở Úy, móng hổ báu lên mặt y.
“Đói chết cậu chưa!”
Ngô Sở Úy ngửi được mùi thịt thơm nồng, cứ tưởng sẽ không còn nóng, không ngờ cắn một phát, miệng đầy dầu, hơn nữa còn bị bỏng.
Có thể thấy Trì Sính lái xe nhanh thế nào.
Bánh thịt làm bằng bơ, béo ngậy, hơn nữa bơ dễ đông, chỉ ăn lúc nóng mới ngon.

Miệng Ngô Sở Úy đau nhưng lòng mát rượi, một bụng oán khí tích ở nhà Khương Tiểu Soái vừa rồi đều biến mất, chỉ còn lại mùi thịt thơm nồng.