Yêu Phải Tình Địch

Chương 239: 239: Đừng Kém Cỏi Giống Cậu Ta





Trì Giai Lệ mời Ngô Sở Úy lúc bảy giờ tối, cô xuất phát trễ mười phút.
Thực ra cô cực kỳ không muốn làm vậy, vì đã quen với hoàn cảnh sống có nhịp điệu nhanh, cô rất phản cảm với hành vi chậm trễ này.

Nhưng hết cách rồi, vì “ra vẻ”, thể hiện thân phận của mình, cô cần phải hạ tiết tấu chậm lại.
Bảy giờ mười phút, xe của Trì Giai Lệ đến trước câu lạc bộ.
Giày cao gót chạm đất, một chiếc đầm ôm ngực màu đen đính hạt thể hiện khí chất mỹ nữ danh giá, hai bên có vệ sĩ đi theo, trước sau có trợ lý đi kèm.

Sau khi xuống xe, bốn tùy tùng được huấn luyện chuyên nghiệp đổi thành trận hình vuông, để Trì Giai Lệ đi giữa, khí thế nữ vương bộc lộ hoàn toàn.
Kết quả, khi Trì Giai Lệ bước vào phòng riêng cao cấp, mới phát hiện bên trong không có ai.
“Chuyện gì đây?”
Trì Giai Lệ đang khó hiểu, một phục vụ ăn mặc tươm tất bước vào, vẻ mặt áy náy nói với Trì Giai Lệ: “Xin lỗi, cô Trì, vừa rồi anh Ngô gọi điện đến, nói trên đường anh ta gặp chuyện nên bị trễ.

Anh ta sẽ nhanh chóng đến đây ngay, hy vọng cô có thể thông cảm.”
“Không sao.” Trì Giai Lệ bâng quơ nói: “Gọi đồ ăn trước vậy.”
Kết quả, Ngô Sở Úy đến trễ hơn Trì Giai Lệ hai mươi phút.
Khi đội xe của y đến cửa, Trì Giai Lệ đang ngắm cảnh ở sân.

Nghe tiếng nhìn ra cửa, ánh mắt liền chựng lại.
Năm chiếc xe xếp hàng ngang dừng cạnh cửa, từ chiếc xe đi trước và ba chiếc ở sau bước xuống mười mấy vệ sĩ bảo vệ, trang phục thống nhất, khí thế to lớn.

Ngô Sở Úy được trợ lý dìu xuống từ chiếc xe thứ hai, tiếp theo, đống vệ sĩ bảo vệ lập tức đứng thành hai hàng, như sao tôn vinh trăng vây quanh Ngô Sở Úy vào trong.
Được trợ lý nhắc nhở, Trì Giai Lệ mới biết đây chính là Ngô Sở Úy, cô lặng lẽ văng tục, má, đây không phải là khiêu khích rõ ràng sao?!
Rất nhanh, Ngô Sở Úy đứng trước mặt Trì Giai Lệ.
Tuy rất ghét cái kiểu đắc ý của Ngô Sở Úy, nhưng tướng mạo và khí chất của y vẫn vượt qua độ mong chờ của Trì Giai Lệ.

Trên người là âu phục giày da cao cấp đặc riêng, kiểu tóc tinh tế, mày rậm mắt to, tuấn tú khỏe mạnh.

Khác xa với phượng hoàng nam quần áo lòe loẹt, hình tượng khoe khoang mà cô tưởng tượng.
Trì Giai Lệ tỉ mỉ trang điểm cũng khiến Ngô Sở Úy kinh ngạc thán phục, trong lòng điên cuồng gào thét: Cô còn dám xinh đẹp hơn chút không? Còn dám gợi cảm hơn chút không? Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, mày phải biết mình đến đây làm gì!
Sau khi nhìn nhau một lát, Trì Giai Lệ mở miệng trước.

“Xin chào.”
Hai chữ này nói rất du dương biếng nhác, không cố ý nói chậm, nhưng lại khiến người nghe thoáng ngửi được mùi khinh bỉ trong đó.
Kết quả, tốc độ nói của Ngô Sở Úy còn chậm hơn Trì Giai Lệ nửa nhịp.
“Xin – chào.”
Hai chữ này nói rất chậm rãi kéo dài, bình thản thong dong, khẩu khí bậc bề trên như Trì Viễn Đoan.
Trì Giai Lệ khao khát được đập cho Ngô Sở Úy một cái.
Ngô Sở Úy lịch sự đưa tay với Trì Giai Lệ: “Chị Giai Lệ, chị vào trước đi.”
Trì Giai Lệ không chút khiêm nhường vào phòng trước mặt Ngô Sở Úy, ngồi ở chủ vị, hai trợ lý đứng bên cạnh.
Ngô Sở Úy ngồi dối diện cô, sau lưng đứng bốn người, có phân công khác nhau.
“Bưng đồ ăn lên đi.” Trì Giai Lệ nhàn nhạt mở miệng.
Rất nhanh, từng dĩa đồ ăn được bưng lên, ngoài mặt Ngô Sở Úy vẫn mỉm cười với Trì Giai Lệ, nhưng trong lòng thì lại chửi má vô số lần.
Khương sư phụ thật là tính toán như thần!
Món có tương, có dịch, có vỏ, dễ chảy mỡ, dễ mắc nghẹn, dễ ợ… toàn bộ đều xuất hiện trên bàn ăn.
Trì Giai Lệ xuất thân danh môn, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện lễ nghi trên bàn ăn, tuy đã phóng khoáng nhiều năm, nhưng chỉ cần chú ý một chút là có thể vãn hồi được phong phạm thục nữ.

Sau khi ngồi xuống, cô tuần tự bày dụng cụ ăn, chén dĩa dao nĩa.

Bày rất quy củ, cả quá trình không phát ra một tiếng vang, lịch sự đến cực điểm.
Sau khi bày xong, cố ý vô tình đảo mắt nhìn Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy ngồi yên bất động, bốn người sau lưng tuần tự bước tới hầu hạ.

Có người phụ trách bày dụng cụ ăn, có người phụ trách xếp khăn ăn, có người phụ trách lau sạch lần hai, có người phụ trách giới thiệu đồ ăn.
Trình độ ra vẻ làm người khác phải tặc lưỡi.
“Giả ngầu” vốn là một chuyện mà Trì Giai Lệ rất chán ghét, nhưng sau khi gặp một người có thể giả ngầu tài hơn cô, cô đột nhiên phát hiện cái này cũng rất thú vị.

Ngô Sở Úy bị sặc bị nghẹn, thể hiện vẻ xấu xí thì cô không thấy được an ủi bao nhiêu.

Nhưng nếu Ngô Sở Úy phòng thủ nghiêm ngặt, vậy thì vạch trần y sẽ càng mang đến cho cô cảm giác thành tựu vô hạn.
Thế là, đũa đầu tiên Trì Giai Lệ gắp là Sashimi cá hồi.
Người từng ăn mù tạc đều biết nó kích thích tận mũi, nhưng trên mặt Trì Giai Lệ hoàn toàn không nhìn ra vẻ khoa trương đó.


Gắp cá hồi chấm chút mù tạt, ưu nhã bỏ vào miệng.

Trong quá trình nhai giảm bớt nhịp điệu hô hấp, đừng nói là nuốt nước miếng, hà hơi, thè lưỡi, ngay cả nhíu mày cũng không có.
Bình thường Ngô Sở Úy ăn mù tạc, hà hơi trợn mắt nước mắt nước mũi cùng chảy, nói theo cách của y, chính là ăn vô cùng bê bối.
Trì Giai Lệ ăn xong, nói với Ngô Sở Úy: “Cá hồi này không tệ.”
Hàm ý là, cậu ăn thử cho tôi xem.
Ngô Sở Úy cười cười: “Vậy em cũng nếm thử.”
Nhưng y không vội động đũa, mà trước đó để người kiểm nghiệm kiểm tra chất lượng thực phẩm.

Sau khi chứng minh không có độc và vẫn còn tươi, sẽ do bậc thầy thao tác thông thạo kỹ thuật chấm cá hồi vào mù tạc.

Rồi cắt một miếng nhỏ bỏ vào dĩa của người nếm thử.

Người nếm nếm thử xong rồi, sẽ do bậc thầy đánh giá bên cạnh kiến nghị cho Ngô Sở Úy.
“Tổng giám đốc Ngô, thức ăn này quá cay, không thích hợp cho anh sử dụng.”
Ngô Sở Úy ném ánh mắt xin lỗi cho Trì Giai Lệ: “Là em không có phúc được ăn.”
Trì Giai Lệ hừ lạnh trong lòng, cậu cứ ra vẻ đi! Để tôi xem cậu có thể ra vẻ đến lúc nào!
Thế là, cô lại gắp một cái bánh bao canh, bánh bao canh này trắng ngần lóng lánh, da mỏng như giấy.

Trì Giai Lệ nhẹ cắn một lỗ nhỏ trên vỏ bánh, sau đó đợi canh hơi nguội, nhẹ húp canh bên trong.

Sau khi húp hết canh, mới chậm rãi thưởng thức vỏ và nhân bánh.
Trong bầu không khí nhã nhặn mang hương vị cổ, thưởng thức một vị mỹ nữ dùng mữ thực như thế, cuộc sống cũng trở nên tinh tế và chậm rãi.
Trì Giai Lệ đoán chắc cái miệng của Ngô Sở Úy không chịu nổi nước canh, cho dù y ăn theo cách của mình, cũng chắc chắn sẽ lộ dốt.
Trên thực tế, phán đoán của Trì Giai Lệ hoàn toàn chính xác, Ngô Sở Úy chính là một cái miệng phễu.

Có nước thì chảy ra ngoài, không có nước thì dính bên mép.


Lại thêm có người lau cho, nên lâu dần càng rỉ nhiều hơn.
Nhưng y có bốn ông thầy hộ pháp.
Sau khi thầy kiểm nghiệm kiểm tra xong, thầy thao tác khéo léo đâm một cái ống hút vào bánh bao, Ngô Sở Úy dùng ống hút thì chú trọng hơn Trì Giai Lệ dùng miệng nhiều.

Hơn nữa y chỉ hút hai lần, rồi mỉm cười áy náy với Trì Giai Lệ.
“Mùi vị thật không tệ.”
Hoàn toàn không cho Trì Giai Lệ bất cứ cơ hội xem trò cười nào.
Trì Giai Lệ tin chắc, trăm kín ắt có chỗ hở, chỉ cần cô kiên trì ăn tiếp.
Lần này, Trì Giai Lệ chọn một món ăn độ khó cao, cua đồng còn vỏ.
Cô giữ bộ tám dụng cụ tách cua bằng vàng, thứ này Ngô Sở Úy chưa từng nhìn thấy.

Sau đó tao nhã gắp một con cua đỏ lên, dùng dụng cụ gõ nhẹ, tiếp theo dùng muỗng, que xiên sử dụng theo thứ tự.

Ăn đến cuối, vỏ cua chưa hoàn toàn biến hóa, nhưng thịt cua đã vào bụng hết.

Lúc kết thúc còn đút ngón tay vào miệng nhẹ mút, mê đắm mọi người trong phòng.
Nếu không phải vì lực ý chí kiên định, Ngô Sở Úy nhất định sẽ quỳ dưới váy thạch lựu của Trì Giai Lệ, hèn hạ quỳ lạy: Nữ thần! Chị dạy em đi! Em ăn cua chưa từng ăn được một miếng thịt hoàn chỉnh.
Rất nhanh, thầy thao tác sau lưng Ngô Sở Úy lại bước tới.
So với Trì Giai Lệ, hắn thiếu đi mấy phần phong vị ưu nhã, nhưng kỹ thuật tuyệt đối vượt hơn một bậc.

Chỉ dùng dao nĩa, thế nhưng trong vòng năm phút đã có thể moi không sót một miếng thịt nào bên trong vỏ cua, đặt vào dĩa của Ngô Sở Úy.
Chuyện càng làm người khác phải trợn mắt ra là, vỏ cua ăn xong còn khép lại bộ dáng ban đầu.
Phục vụ vào dọn dĩa dùng xong, đi lấy của Trì Giai Lệ trước, kết quả nhìn sang dĩa của Ngô Sở Úy, lại trực tiếp bỏ qua.
“Đợi một chút!” Ngô Sở Úy gọi phục vụ lại: “Cậu còn chưa dọn dĩa của tôi.”
Phục vụ lộ vẻ áy náy: “Xin lỗi, tôi tưởng anh chưa ăn xong.”
Một câu nói, đã cho ra phán xét công bình cho cuộc thi lột vỏ cua vừa rồi.
Trì Giai Lệ đã hơi trụ không nổi, môi mỏng nhẹ mở ra hỏi: “Tự cậu không biết ăn cơm sao?’
“Đương nhiên biết.” Ngô Sở Úy rất tự tin.
Trì Giai Lệ ném ra một quả bom hạng nặng: “Vậy cậu mời bọn họ ra ngoài đi, như vậy chúng ta cũng tiện nói vài chuyện riêng tư.”
Ngô Sở Úy rất giỏi che giấu sự chột dạ của mình, giọng điệu ổn thỏa đáp một câu: “Như vậy cũng được.”
Sau khi trợ lý của Trì Giai Lệ và bốn ông thầy hộ pháp của Ngô Sở Úy đã ra ngoài hết, Trì Giai Lệ nhàn nhã cười, tuy rõ ràng có ý đồ xem trò vui, nhưng Ngô Sở Úy vẫn rất thích.
“Ăn đi.” Trì Giai Lệ mở miệng.
Ngô Sở Úy khó xử cầm đũa.
Trì Giai Lệ nhìn thế tay của y, biết y sắp lộ tẩy đến nơi rồi.
Ngay lúc này, di động của Ngô Sở Úy vang lên.

“Xin lỗi, em nghe điện thoại.”
Trì Giai Lệ hừ lạnh, lâm trận bỏ trốn sao?
Không ngờ, Ngô Sở Úy không ra khỏi phòng, chỉ đứng trước cửa sổ, cười hỏi: “Uông Trẫm hả?”
Nghe cái tên này, tay cầm đũa của Trì Giai Lệ run lên.
Má nó! Hai người này sao lại biết nhau? Lẽ nào cùng tên?
Không ngờ, chẳng biết sao di động của Ngô Sở Úy lại chỉnh sang loa ngoài, giọng nói thấp trầm mạnh mẽ của Uông Trẫm truyền ra rõ ràng.
“Là tôi.”
Tim Trì Giai Lệ đập gia tốc, cho dù cô cố gắng điều chỉnh, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Ngô Sở Úy vội tắt loa di động, quay đầu xin lỗi Trì Giai Lệ.
Uông Trẫm cố ý hỏi: “Cậu đang xin lỗi với ai?”
Ngô Sở Úy nói: “Chị Giai Lệ.”
Yên lặng một lát, Ngô Sở Úy lại ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Hai người biết nhau?”
Nói xong, quay đầu nhìn Trì Giai Lệ một cái.
Trì Giai Lệ tiếp tục ăn, chẳng qua tiết tấu đã hơi loạn.
Ngô Sở Úy lại nói: “Anh rất nhớ chị ấy?”
Tay Trì Giai Lệ suýt đụng ngã chén, may mà cô kịp thời giữ lại.
Kết quả, Ngô Sở Úy đi về phía cô.
“Chị Giai Lệ, Uông Trẫm muốn nói với chị vài câu.”
Trì Giai Lệ kích động, bất cẩn đá phải chân bàn, bàn hơi rung rinh.
Vốn không có chuyện gì, Ngô Sở Úy lại cố tình đụng ngã chén canh trước mặt mình, hơn nữa còn dính lên tay áo, di dộng cũng rớt xuống đất tự động ngắt máy.
“A…” Ngô Sở Úy kinh ngạc nhìn Trì Giai Lệ.
Trì Giai Lệ lộ vẻ lúng túng.
Ngô Sở Úy thể hiện phong phạm đại tướng: “Không sao, chị không cần đặt trong lòng, em về thay quần áo là được.”
Sắc mặt Trì Giai Lệ thay đổi, không nói gì, trực tiếp cầm túi bỏ đi.
Trì Giai Lệ vừa ra ngoài, Ngô Sở Úy liền như phát điên nhào đến bàn cơm.
Cá hồi mù tạc, cay đến kêu khè khè, bánh bao canh há miệng đớt nguyên cái, cua đồng bẻ càng gặm… má ơi quá đã nghiện!
Trì Giai Lệ lên xe, thay đổi hình tượng thục nữ bình thường, nguyên quãng đường chửi rủa liên mồm.
Về đến nhà, phẫn hận lấy “bảo điển” mà Trì Viễn Đoan tặng cho cô ra.
Lại lần nữa mở tổng kết kinh nghiệm và kiến nghị cá nhân của Trì Viễn Đoan ra, lần này lật thêm mấy trang, kết quả bất cẩn nhìn thấy một đoạn khiến mạnh máu cô sôi trào.
“Ban đầu phán đoán về sự tự ti của Ngô Sở Úy là sai lầm, võ đoán, bắt đầu cải chính từ chỗ này.

Thông qua một đoạn thời gian quan sát, phát hiện người này không tự ti không kiêu ngạo, gặp mạnh thì mạnh, sắp đến mức hỉnh mũi lên trời.

Cho nên thủ đoạn tốt nhất để đối phó với người này được đổi thành: Đừng kém cỏi giống cậu ta!”