Yêu Phải Tình Địch

Chương 240: 240: Hai Bảo Bối Sống





Trì Giai Lệ nện “bảo điển” trong tay lên bàn, tức giận bừng bừng đi lên lầu.
Trì Viễn Đoan đứng ở cửa sổ phòng ngủ trên lầu hai, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Trì Sính ngồi xổm dưới đất, trong tay cầm một cái túi, bên trong toàn là đồ ăn vặt.

Đâu Đâu vui vẻ nhảy nhót bên cạnh Trì Sính, Trì Sính để nó tùy ý chọn thứ mình thích ăn, thỉnh thoảng sẽ nói gì đó với Đâu Đâu, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
Trì Viễn Đoan lầm bầm: Mày còn biết quan tâm đến cháu ngoại của mình sao?
Tuy rằng trong lòng rất vui sướng, thấy Trì Sính thương cháu, Trì Viễn Đoan còn vui hơn Trì Sính đối xử tốt với mình.

Cứ như ông từ cảnh đó thấy được tương lai Trì Sính kết hôn, có con, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Còn chưa say mê đủ, một tiếng chất vấn sắc nhọn vang lên sau lưng.
“Ba, ba viết mấy cái thứ gì đây? Chẳng đáng tin một chút nào!”
Trì Viễn Đoan quay đầu qua, thấy gương mặt tức giận của Trì Giai Lệ.
“Sao không đáng tin?”
Trì Giai Lệ oán hận lật tư liệu, tìm đến đoạn mình xem hồi đầu, lại so sánh với đoạn sửa chữa sau đó, giọng điệu như phát cuồng: “Trước là một kiểu, sau là một kiểu, ba muốn con tham khảo kiểu nào?”
“Đương nhiên là kiểu sau.” Trì Viễn Đoan nói.
Trì Giai Lệ dựng lông, “Nhưng con đã làm theo kiểu trước rồi!”
Trì Viễn Đoan chẳng có chút đồng tình nào, còn không khách sáo giáo dục: “Đó là do tự con không nhìn cho rõ, nếu con xem hết tư liệu ba cho con, thì không thể xuất hiện sai lầm này.”
Trì Giai Lệ càng bực mình: “Nếu phía trước đã sai, sao ba không xóa đi hoặc xé nó luôn? Như vậy không phải cố ý làm con hiểu lầm sao? Vậy là sao chứ? Làm công sức cả đêm phí trắng!”
“Giữ lại để càng nhận thức rõ ràng quá trình thay đổi, cung cấp kinh nghiệm cho công tác giao lưu sau này.”
Hai cha con đang tranh chấp kịch liệt, tiếng của Quyển Quyển vang lên từ dưới lầu.
“Ông ngoại, con trốn xong rồi.”
Trước khi Trì Giai Lệ lên đây, Trì Viễn Đoan đang chơi trò trốn tìm với hai thằng cháu.

Sau đó trong lúc vô tình thấy Trì Sính thì ngẩn ra một lát, bây giờ nhớ ra mới vội xuống lầu.

“Ông ngoại xuống lầu tìm cháu ngay đây.”
Nói xong, tùy tiện phô diễn vài câu với Trì Giai Lệ, rồi hưng phấn xuống lầu tìm cháu ngoại.
Thật ra Trì Viễn Đoan đã nhìn thấy Quyển Quyển từ lâu, nhưng vì để cháu ngoại vui vẻ, ông cố ý đi qua đi lại chỗ nó trốn rồi giả vờ nhìn không thấy, nghe thấy Quyển Quyển bịt miệng nhẹ cười khúc khích.
Sau đó, Quyển Quyển không nhịn nổi, ho mạnh một tiếng.
Trì Viễn Đoan giả bộ kinh ngạc nhìn ra sau giá sách, sau khi nhìn Quyển Quyển một cái, liền cười ha ha, khom người ôm cháu ngoại vào lòng.
Quyển Quyển dùng tiếng Anh oán trách: “Ông ngoại ngốc quá, bây giờ mới tìm được con.”
Trì Viễn Đoan hôn vài cái lên mặt Quyển Quyển.
Trì Giai Lệ ở bên cạnh cố sức trợn trắng mắt.
Sau khi tìm được Quyển Quyển, Trì Viễn Đoan lại ôm Quyển Quyển đi tìm Đâu Đâu.
So ra, Đâu Đâu khó tìm hơn một chút.

Vì nó chỉ thích trốn vào những góc tối, lại kín miệng, chỉ có thể dựa vào “sờ” và “đạp” để phát hiện.
Vì dỗ cho cháu vui vẻ, Trì Viễn Đoan cũng không trực tiếp tìm nó, mà đi những lối vô ích khác trước.

Cố ý đến góc sáng tìm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở dài nôn nóng và thất vọng, để tăng cảm giác thành tựu cho thằng cháu.
Sau khi tốn một mớ thời gian, Trì Viễn Đoan mới bắt đầu chính thức tìm.
Cho nên sau khi tìm khắp một lượt ở những góc tối, đều không phát hiện Đâu Đâu, mới làm khó Trì Viễn Đoan.

Phải biết bây giờ là buổi tối, Đâu Đâu chỉ cần cởi quần áo ra, trên cơ bản đồng nghĩa với mặc áo ẩn thân.

Nếu nó không động đậy còn tốt, có thể vừa sờ vừa tìm, nhưng nếu nó vì trốn Trì Viễn Đoan mà cố ý chạy bừa, Trì Viễn Đoan đừng mong tìm được nó.
Sau đó, Trì Viễn Đoan thật sự không tìm được Đâu Đâu.
Ông bật hết đèn trong nhà lên, tất cả mọi nơi đều được chiếu sáng.

Vẫn tìm ở những chỗ sáng, vẫn phát ra tiếng thở dài nôn nóng và thất vọng, nhưng lần này là thật.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong lòng Trì Viễn Đoan càng thêm nóng ruột.

Vì theo cá tính nóng nảy của Đâu Đâu, từ lâu đã không chịu được cô đơn nhảy ra rồi.
Thế là, ông bắt đầu lớn tiếng gọi tên cháu ngoại.
Quyển Quyển đấm nắm đấm nhỏ lên mặt Trì Viễn Đoan, oán trách liên mồm: “Ông ngoại không thể gọi! Ông gọi thì phạm quy rồi! Nhất định phải dựa vào bản lĩnh tìm mới được!”
Trì Viễn Đoan rầu rĩ vỗ lưng Quyển Quyển, an ủi: “Quyển Quyển ngoan, cho ông ngoại biết, anh trai con thích trốn ở đâu nhất?”
“Con không thể nói.” Quyển Quyển rất giữ nguyên tắc của mình.
Trì Viễn Đoan sụ mặt: “Con không nói à! Con còn không nói thì anh của con sẽ bị lạc mất.”
Con mắt to của Quyển Quyển xoay xoay, cuối cùng chỉ: “Bên đó, ở dưới chân tường, Đâu Đâu thích nhất là đứng ở đó.”
Trì Viễn Đoan sợ Đâu Đâu nghe tiếng sẽ nhanh chóng bỏ trốn, bèn không thèm nghĩ ngợi bước vội về phía đó.

Kết quả người thì không tìm được, lại dẫm phải phân.
Quyển Quyển nói: “Cái này là phân con vừa ị buổi trưa, là trừng phạt vì ông không tôn trọng nguyên tắc.”
“…”
Qua một lát, Trì Giai Lệ và Chung Văn Ngọc cũng ra, cảnh vệ và bảo mẫu trong nhà toàn bộ đều chạy ra tìm.

Trong trong ngoài ngoài biệt thự đều lục qua một lần, ngay cả trên mấy cái cây xung quanh cũng tìm hết, vẫn không thấy bóng dáng Đâu Đâu.
Trì Giai Lệ nóng ruột: “Chơi trò trốn tìm thôi cũng có thể lạc mất cháu, con thật phục ba!”
Chung Văn Ngọc cũng oán trách: “Ông trông chừng cháu nó thế nào vậy? Thằng bé dù có đen cũng không thể không tìm được chứ!”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan nặng nề nghe vợ con oán, không nói tiếng nào.
Không biết tại sao Trì Giai Lệ lại nhớ đến câu mà Trì Sính trêu Đâu Đâu lúc cô về lần trước
“Chị phải chú ý một chút, ban đêm đừng dẫn con ra ngoài, đảm bảo lạc!”
Nghĩ thế, lập tức hỏi Trì Viễn Đoan: “Có phải là Trì Sính dẫn đi rồi không?’
Trì Giai Lệ vừa nhắc, Trì Viễn Đoan mới nhớ ra chuyện vừa rồi Trì Sính cho Đâu Đâu đồ ăn vặt.

Sắc mặt lập tức biến đổi, bước vội ra phòng bảo vệ, hỏi thăm.
“Vừa rồi Trì Sính đứng ở cửa mấy phút?”
Cảnh vệ nói: “Không được mấy phút đã đi rồi.”
“Nó có dẫn Đâu Đâu theo không?”
“Không có!” Một cảnh vệ khác nói: “Cậu ấy chỉ đi một mình.”
Chung Văn Ngọc nóng ruột hỏi: “Là nó không dẫn theo, hay là cậu không nhìn thấy?”
Cảnh vệ lập tức mắc nghẹn, tình huống này nếu là người khác thì không có khả năng, nhưng Đâu Đâu thì đen thui luôn!
Trì Giai Lệ mở miệng: “Vậy tôi hỏi anh, Trì Sính đến đây làm gì?”
Cảnh vệ cân nhắc rồi nói: “Cậu… cậu ấy ngồi xổm, tự lẩm bẩm với đồ ăn vặt!”
Tự lẩm bẩm… tự lẩm bẩm… Trì Viễn Đoan lập tức phát điên, tức giận gào thét: “Tôi ở lầu hai còn nhìn thấy Đâu Đâu.

Vậy mà cậu không thấy?”
Vừa nói xong, Trì Giai Lệ và Chung Văn Ngọc đều thở ra nhẹ nhõm, nhưng lại nghẹn một bụng lửa.
Cảnh vệ giải thích: “Nhưng lúc đó tiểu thiếu gia cũng không giãy dụa kêu la gì! Chỉ cần cậu ấy có thể kêu một tiếng, tôi đã lập tức phát hiện và kịp thời ngăn cản rồi.”
“Nó có thể kêu sao?” Trì Viễn Đoan tức đỏ mắt: “Có nhiều đồ ăn vặt như thế nó còn có thể kêu sao?”
Càng nói càng cảm thấy tức giận, uổng cho ông tự mê say nửa ngày trên lầu hai, hóa ra thằng khốn kiếp đó không phải thương cháu, mà đặc biệt mang đồ ăn vặt đến để dụ cháu đi!
Chung Văn Ngọc nhịn không được hỏi: “Thằng nhỏ đi bao lâu rồi? Còn đuổi kịp không?”
Trì Viễn Đoan không nói gì, Trì Giai Lệ cướp lời.
“Còn đuổi theo làm gì nữa? Lúc này đã về nhà từ lâu rồi!”
Nói xong lại ném ánh mắt phẫn hận lên người Trì Viễn Đoan: “Quậy đó! Tài giỏi đó! Giả vờ tìm không thấy đó! Lần này đuổi không kịp rồi đi? Để lỡ cả đống thời gian!”
Mặt già của Trì Viễn Đoan không biết phải để ở đâu, sầm mặt đi ra ngoài.
“Ba đi đón cháu ngoại về.”
Chung Văn Ngọc cản ông lại: “Ông đừng đi, ông đi con khẳng định không chịu thả người, làm không tốt còn khiến cháu ngoại bị giấu ở nhà người khác.

Tôi đi, tôi biết tính khí của nó.”
“Được rồi, ba mẹ ở nhà đợi đi! Con không yên tâm nổi với ai trong hai người hết, con tự đi!”
Nói xong, Trì Giai Lệ nhanh chóng lên xe, hỏa tốc lái đi.

Trì Sính vừa về nhà không bao lâu, đeo một cái túi lớn bước vào.

“A… anh đi đâu vậy?” Ngô Sở Úy kinh ngạc.
Trì Sính đặt cái túi lên sô pha, cười với Ngô Sở Úy: “Mang một thứ thú vị về cho cậu.”
Ngô Sở Úy hiếu kỳ: “Thú vị? Ở đâu?”
Trì Sính hất cằm, ý bảo Ngô Sở Úy ở trong túi.
Ngô Sở Úy kéo dây kéo, trước mắt xuất hiện một cái đỉnh đầu, phía trên toàn là tóc xoăn, Ngô Sở Úy giật mình lùi lại vài bước.
“Cái gì vậy? Anh đừng hù dọa tôi!”
Trì Sính ra hiệu Ngô Sở Úy tiếp tục mở túi.
Ngô Sở Úy bình tĩnh lại, chậm rãi bước qua.

Hít đủ hơi rồi, trực tiếp mở hết ra, để thằng nhóc bên trong lộ hết ra ngoài, sau đó sững người tại chỗ.
So với sự chấn động của y, Đâu Đâu rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều.

Trì Sính đựng nó chung với đồ ăn vặt, nó không oán trách câu nào.

Hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của Ngô Sở Úy và Trì Sính, bàn tay đen cầm cái bánh đen nhét vào miệng, khi nhai thỉnh thoảng lộ ra răng sữa trắng nõn.
Ngô Sở Úy dại ra, đen quá rồi đó? Mà cũng manh quá rồi đó?
Ôm Đâu Đâu lên, xoa nắn bóp véo, toàn thân trên dưới đều chà đạp một lượt, cũng không thể nào biểu đạt hết sự yêu thích của Ngô Sở Úy dành cho Đâu Đâu.
Vì Ngô Sở Úy giày vò làm cản trở việc ăn, con mắt lớn của Đâu Đâu bắn ra tia sáng sắc bén.
“Don’t touch me! (Đừng đụng vào con)”
May mà Ngô Sở Úy vẫn có chút cơ bản về tiếng Anh, nghe câu này, mặt dày cười ha ha một trận.

Lại nhéo gương mặt nhỏ đen thui của Đâu Đâu, cố gắng khen một câu.
“I love you very much, what can I do? (Cậu thích con quá, làm sao đây?)”
Đâu Đâu đáp trả: “Knock it off!”
Ngô Sở Úy không hiểu, hỏi Trì Sính: “Có nghĩa là gì?”
Trì Sính nói: “Nó bảo cậu thôi đi.”
Ngô Sở Úy cười đến không khép được miệng.