Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1160: Lãnh đạo phát biểu toàn trường vỗ tay: Thần Hoàng vạn dân kính ngưỡng, một khúc hát lưu truyền muôn thuở




Giám đốc Trình vốn cảm thấy rất có thể diện, lúc này hắn chợt sợ ngây cả người. Hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Trần Vận Hổ, sau đó dùng giọng hoang mang lo sợ nói:

- Cái gì? Lãnh đạo, ngài nói gì?

Giám đốc Trình này xem ra cũng không có được bao nhiêu tố chất, dù có nhiều tiền cũng như không. Trần Vận Hổ thật sự có chút không thoải mái, hắn kiên nhẫn giải thích:

- Chút nữa lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy sẽ gặp mặt lãnh đạo doanh nghiệp, đây là hạng mục cực kỳ quan trọng của lễ hội văn hóa Thần Hoàng hôm nay. Chúng tôi đã nghiên cứu và cho ra quyết định, anh sẽ là đại biểu gặp mặt bí thư Nhất Phong.

Vẻ mặt giám đốc Trình càng thêm cổ quái, hắn liên tục khoát tay nói:

- Ôi, lãnh đạo, điều này không thể được, cũng đừng nên như vậy, tôi...Tôi không được.

Cái gì mà không được? Vừa rồi anh mở miệng hay lắm cơ mà, vì sao bây giờ nói lên đài là im lặng rồi? Tuy Trần Vận Hổ có chút mất kiên nhẫn nhưng thật sự không quan tâm đến phương diện này, hắn mở giọng khuyên nhủ;

- Giám đốc Trình, được bí thư Nhất Phong tiếp kiến là một vinh dự của tất cả các doanh nghiệp, hơn nữa hôm nay còn có truyền thông tham gia, chắc chắn sẽ được lên trang đầu của báo chí. Điều này thật sự là một cơ hội tuyên truyền cực kỳ tốt cho quý công ty.

- Thật sự sẽ được đưa lên trang đầu sao?

Giọng điệu của giám đốc Trình đã có chút rung động.

- Điều này là đương nhiên.

Trần Vận Hổ rất khẳng định điều này, nếu như nhật báo Sơn Nam không đặt hoạt động của bí thư Nhất Phong lên trang đầu, như vậy chẳng phải giác ngộ chính trị quá thấp sao?

Khi thấy gương mặt khẳng định của Trần Vận Hổ, gương mặt béo tốt của giám đốc Trình càng thêm run rẩy, tất nhiên trong mắt Trần Vận Hổ thì đó là vẻ kích động.

- Lãnh đạo, ngài tranh thủ thời gian đổi người đi, tôi...Tôi là một trưởng phòng tiếp xúc khách hàng của tập đoàn Đan Luân, điều này...Tôi cũng không thể tiến lên bắt tay bí thư Nhất Phong được.

Phạm Hòa Long thấy lúc này chương trình sắp kết thúc, hắn thở dài một hơi thật dài. Lễ hội văn hóa Thần Hoàng này làm cho hắn cực kỳ bận rộn, tuy đã có lãnh đạo ở bên trên bày mưu nghĩ kế, thủ tọa chỉ huy, thế nhưng lại không quá chi tiết, những chuyện cụ thể không phải là do một vị phó chủ tịch như hắn lo liệu sao? Thật sự là bên trên mở miệng thì bên dưới chạy gãy chân.

Lúc này thì quá tốt, lãnh đạo tỉnh muốn gặp mặt bắt tay với lãnh đạo doanh nghiệp, xem như tạo tiền đề cho công tác kêu gọi đầu tư sau này. Đến lúc đó sẽ không còn chuyện gì của Phạm Hòa Long, có thể về nhà ngủ một giấc thật ngon.

Trong đầu Phạm Hòa Long lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn nhìn Trần Vận Hổ đang đi đến rồi hỏi:

- Thư ký trưởng Trần, sự việc sắp xếp thế nào rồi?

Phạm Hòa Long trước nay luôn rất tin tưởng vào năng lực của vị phó thư ký trưởng Trần Vận Hổ, nếu không phải hắn là người hiểu rõ về Trần Vận Hổ, cũng sẽ không đưa đối phương đến cùng gánh chịu công tác với mình.

Sự thật chứng minh bước đi của Phạm Hòa Long là rất tốt, dưới sự hỗ trợ của Trần Vận Hổ, hắn triển khai mở rộng công tác rất sinh động, nhiều chuyện không cần quan tâm, Trần Vận Hổ đều lo nghĩ xử lý thỏa đáng.

Lúc này sắp xếp cho lãnh đạo doanh nghiệp tiến lên bắt tay với bí thư Nhất Phong, hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh đạo tỉnh ủy, xem như là một sự kiện bình thường. Đám lãnh đạo doanh nghiệp có ai không phải là người kinh nghiệm, trải qua trăm trận chiến? Đây là tình huống quảng cáo miễn phí, có ai không chịu tranh giành một suất?

- Chủ tịch Phạm, chuyện này...

Trần Vận Hổ thật sự rất muốn vội vàng đi tìm mười vị lãnh đạo doanh nghiệp lớn còn lại, vì thế mở miệng không khỏi có chút do dự.

Phạm Hòa Long thấy Trần Hồng Vũ không khách khí thì cười nói;

- Thế nào? Nhiều người tranh chấp quá phải không?

Nhiều người tranh giành thì tốt, con bà nó đều là rùa đen rút đầu. Trần Vận Hổ thầm cảm thán một tiếng, nhưng lúc này hắn cũng không thể nói dối với Phạm Hòa Long, chỉ có thể thành thật nói:

- Chủ tịch Phạm, tôi gặp gỡ hơn mười doanh nghiệp lớn, trong bọn họ không có ai là tổng giám đốc, cấp bậc cao nhất chỉ là phó tổng giám đốc, hơn nữa trên cơ bản đều không đồng ý.

Trước đó khi đi đón khách thì Phạm Hòa Long đã biết trong số khách quý đến đây có không ít người làm cấp phó trong doanh nghiệp, nhưng hắn cũng không quá coi trọng. Dù sao đôi khi lãnh đạo doanh nghiệp không đi được cũng là bình thường, nhưng bây giờ nghe Trần Vận Hổ nói mình đi tìm hơn mười doanh nghiệp lớn nhưng không có tổng giám đốc xuất hiện, điều này làm hắn ý thức được có gì đó không ổn.

Nhiều người đến nhưng lại chủ yếu là râu ria, như vậy lễ hội văn hóa Thần Hoàng này còn có ý nghĩa gì nữa? Phạm Hòa Long nghĩ đến đầu tư cứng được dự đoán trước khi tổ chức sự kiện, hắn chợt cảm thấy ớn lạnh.

- Các vị quan khách, các vị bằng hữu, những bài ca vui vẻ vừa rồi đã đại biểu cho lòng kính ngưỡng của chúng ta với Thần Hoàng...

Âm thanh của MC thông qua micro cực kỳ ngọt ngào, vang lên trong hội trường xem như lời chấm dứt cho lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này, tất nhiên Phạm Hòa Long sẽ càng thêm gấp gáp.

Vài phút sau chính là thời điểm Hào Nhất Phong tiếp kiến lãnh đạo doanh nghiệp, cho đến lúc này thì chính mình không thể đến nói với bí thư La Nhân Uy:

- Bí thư La, điều này...Đừng để cho bí thư Nhất Phong tiếp kiến đám người kia, vì bọn họ chỉ là những kẻ tiểu lâu la trong doanh nghiệp, không thể làm chủ được điều gì.

Phạm Hòa Long có thể hiểu khi nói ra những lời như vậy thì xem như tương lai chính trị của mình sẽ cực kỳ ảm đạm.

- Chủ tịch Phạm, làm sao bây giờ?

Trần Vận Hổ cũng hiểu vấn đề, hắn dùng ánh mắt sốt ruột nhìn Phạm Hòa Long, sau đó khẽ hỏi.

- Làm sao bây giờ? Phải làm sao cho ra dáng chứ còn gì nữa?

Phạm Hòa Long cực kỳ bực bội, vẻ mặt cực kỳ âm trầm. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói:

- Thế này đi, anh sắp xếp cho vài người giống như lãnh đạo doanh nghiệp đến gặp mặt nói chuyện với bí thư Nhất Phong.

Trần Vận Hổ không phải là không nghĩ đến phương diện này, thế nhưng chức vụ của hắn căn bản không dám cho ra quyết định như vậy. Lúc này nghe Phạm Hòa Long sắp xếp, hắn dùng giọng không chính xác nói:

- Điều này có được không?

Phạm Hòa Long vốn đang rất gấp, sau khi nghe được câu hỏi của Trần Vận Hổ, lửa giận trong lòng chợt bùng phát:

- Nếu như không được thì anh nói xem tôi nên làm sao bây giờ? Anh nếu có biện pháp, một người làm phó chủ tịch như tôi còn phải đứng ra lo liệu sao?

Trần Vận Hổ nhìn bộ dạng nóng lòng của lãnh đạo mà thật sự không dám nói gì thêm, lúc này hắn thật sự câm lặng, nhanh chóng chạy đi thực hiện công tác.