Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 667-68: Thần Thâu Môn




- Lúc này bị ngươi phát hiện, là chúng ta thất bại, chúng ta sẽ trả về chỗ cũ.

Hàn Liệt trầm ngâm một tiếng, nói ra:

- Không biết các hạ có thể thả chúng ta một lần không?

- Trả về chỗ cũ? Tốt, không cần có bất kỳ thay đổi nào.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói.

- Tốt!

Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa liếc nhau, thân thể khẽ động, rất nhanh bỏ lại tất cả vật phẩm mà bọn hắn lấy về chỗ cũ.

Giống như là, căn bản không có động đậy qua vậy.

Sau một lát, Hàn Liệt và Hàn Hỏa lại tới phòng khách, ánh mắt ngay ngắn rơi vào trên người Trần đại thiếu.

Bọn hắn không thể không nghĩ tới chạy trốn, nhưng mà, bọn hắn cũng tinh tường biết rõ, Trần Thanh Đế dám để cho bọn hắn làm như thế, khẳng định không sợ bọn họ đào tẩu.

Điều này cũng ý nghĩa, bọn hắn căn bản là trốn không thoát.

Vèo...

Lúc này, thân thể Trần đại thiếu khẽ động, một phát bắt được hai huynh đệ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa, lập tức, thân thể khẽ động, rất nhanh đi ra biệt thự.

Bang bang!

Hai tiếng trầm đục, sau khi ly khai biệt thự rất xa, hai huynh đệ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa bị ném trên mặt đất, bị ném đến thất điên bát đảo.

- Nói đi, các ngươi là người nào?

Trần Thanh Đế nhìn hai huynh đệ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa, lại một lần nữa, nhàn nhạt hỏi:

- Đến từ địa phương nào?

Sau khi kiến thức thực lực của Trần đại thiếu, hai huynh đệ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa, cảm thấy trong lòng xiết chặt.

Nhanh!

Thật sự là quá nhanh.

Mạnh!

Quá mạnh!

- Nếu chúng ta không nói thì sao?

Sắc mặt Hàn Liệt ngưng trọng nói.

- Không nói?

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:

- Hai người các ngươi là anh em ruột thịt, hẳn là đến từ Thần Thâu Môn, Song Tử nhất mạch a?

- Thần Thâu Môn, Song Tử nhất mạch?

Ở chỗ sâu trong con ngươi của Hàn Liệt, hiện lên một tia chấn kinh, trên mặt lại cười lạnh không thôi:

- Các hạ, ngươi xem điện ảnh và tiểu thuyết nên bị nhiễm sao?

Con mẹ nó, làm sao ngươi biết?

Hàn Hỏa ở một bên, suýt nữa thốt ra, bất quá, hắn lại nhịn được, cúi đầu.

Tâm tính! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hàn Hỏa còn không bằng đại ca Hàn Liệt của hắn a.

- Có lẽ là bị nhiễm, bất quá... các ngươi thật sự không muốn nói sao?

Trần Thanh Đế nhìn thấy bộ dáng kiên định của hai huynh đệ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa kia, mỉm cười nói ra:

- Nể tình các ngươi còn có điểm mấu chốt, các ngươi đi đi.

- Cái gì... cứ như vậy thả chúng ta đi?

Hàn Hỏa nhịn không được phát ra một tiếng kêu sợ hãi, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.

Cứ như vậy thả?

Kháo... Cái này quá không hợp Logic, không khoa học đi à nha?

- Như thế nào? Không muốn rời đi?

Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:

- Không muốn rời đi, vậy thì lưu lại, nói cho ta biết các ngươi đến cùng là người nào, sau đó, ta đưa các ngươi đi cục cảnh sát.

- Cái kia... ngươi đã hiểu lầm, đã hiểu lầm.

Hàn Liệt kéo tay Hàn Hỏa, vẻ mặt cười làm lành nói:

- Chúng ta bây giờ đi, hiện tại đi.

Nói xong, Hàn Liệt kéo tay Hàn Hỏa, rất nhanh ly khai.

- Đại ca, chúng ta cứ như vậy được thả sao? Người kia là người nào, sao dễ nói chuyện như vậy? Vậy mà không có báo cảnh sát bắt chúng ta?

- Cho dù không bắt chúng ta, cũng phải hảo hảo đánh chúng ta một chầu a, tên kia thật là kỳ quái.

- Câm miệng!

- Vâng.

- Đúng rồi đại ca, lần này cái gì cũng không có lấy tới, cứ như vậy trở về, như vậy là không đúng quy củ? Cái này không tốt lắm a.

- Anh bảo em câm miệng.

- Vâng... Đại ca, nếu không chúng ta lặng yên trở lại, cho dù là hái một đóa hoa cũng được, so với phá quy củ vẫn tốt hơn.

- Anh bảo em câm miệng!

- Cái kia... Được rồi!

Tuy hai huynh đệ Hàn Hỏa và Hàn Liệt đi rất xa, thanh âm cũng rất thấp, nhưng không có giấu diếm được lỗ tai của Trần đại thiếu, từng câu từng chữ đều không có bỏ sót.

Trần đại thiếu, quyết đoán bị hai huynh đệ này trêu chọc nở nụ cười.

Nhất là lão nhị Hàn Hỏa.

Tinh thần nghề nghiệp đúng là rất lớn.

Đến lúc này rồi, lại vẫn nghĩ đến tay không đi về không hợp quy củ, coi như là hái đi một đóa hoa, cũng tốt hơn so với phá quy củ?

Lợi hại a.

Càng làm cho Trần đại thiếu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, hai người này, vậy mà không biết hắn.

Vị hôn phu của Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, tên tuổi của Trần Thanh Đế gần đây là rất lợi hại a.

- Xem phản ứng của bọn hắn, có lẽ là Thần Thâu Môn, Song Tử nhất mạch. Ít nhất, cũng là một loại Môn phái Thần Thâu.

Trần Thanh Đế nhíu mày, hít sâu một hơi, thầm nghĩ:

- Không nghĩ tới trên địa cầu, cũng tồn tại môn phái như vậy.

Thần Thâu Môn, Song Tử nhất mạch?

Tu Chân giới ở kiếp trước của Trần Thanh Đế, đây chính là tồn tại có thật.

Hơn nữa, Trần đại thiếu cũng thường xuyên hợp tác cùng người Song Tử nhất mạch.

Có một ít bảo bối, Trần Thanh Đế muốn lấy đến tay, rồi lại không muốn thiếu nhân tình của người, cho nên tìm tới Thần Thâu Môn.

Thần Thâu Môn!

Quân chính quy bên trong ăn trộm a.

Mà ở Tu Chân giới kiếp trước, Trần đại thiếu tiếp xúc tối đa đúng là Song Tử nhất mạch rồi.

Hôm nay gặp được hai huynh đệ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa, là song bào thai huynh đệ, lại đều là ăn trộm, không chỉ có như thế, kỹ thuật còn rất cao siêu.

Làm cho Trần đại thiếu nhịn không được nghĩ tới Thần Thâu Môn.

Đối với Thần Thâu Môn Song Tử nhất mạch, Trần Thanh Đế vẫn là rất có hảo cảm.

Hơn nữa, Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa biểu hiện, để cho Trần đại thiếu cảm thấy rất thoả mãn.

Trộm tài, không trộm lòng nữ nhân.

Đây chính là tín điều của Song Tử nhất mạch, tuy không phải quy củ gì, nhưng người Song Tử nhất mạch, còn thực không có mấy người dám trộm lòng của nữ nhân.

Trộm tài, muốn trả lại rất dễ dàng, nhưng mà, một khi trộm lòng của phụ nữ, muốn trả lại, vậy sẽ rất khó khăn.

Cho dù thật sự trả lại rồi, cái kia cũng đã phá thành mảnh nhỏ.

Vỡ, còn là hai trái tim!

Lòng của phụ nữ, lòng của mình, tất cả đều sẽ vỡ.

Đương nhiên, ở bên trong Song Tử nhất mạch, cũng không phải là không có nữ nhân.

Các nàng đồng dạng cũng không dám trộm tâm, trộm tâm nam nhân.

Đạo lý là đồng dạng.

- Hai người bọn họ đã đi ra, dùng không được bao lâu, có lẽ sẽ trở về.

Trần Thanh Đế nhíu mày, cảm thụ được một tia linh khí mỏng manh trong cơ thể hai huynh đệ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa kia, mỉm cười:

- Thả bọn họ, chỉ là vì đào ra người sau lưng các ngươi mà thôi.

Thần Thâu Môn, Song Tử nhất mạch, đối với Trần đại thiếu mà nói, đây chính là có tác dụng rất lớn. Ở Tu Chân giới là như thế, hôm nay ở địa cầu, Trần Thanh Đế cho rằng, y nguyên sẽ như thế.

Khục khục... Nếu như Thần Thâu Môn trên địa cầu, kỹ thuật quá rác rưởi, sẽ không có tác dụng gì rồi.

Bất quá, chỉ là từ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa biểu hiện, Trần đại thiếu cho rằng, Thần Thâu Môn trên địa cầu không thể quá yếu.

Ít nhất Song Tử nhất mạch, thực lực sẽ không yếu.

Trần Thanh Đế cũng không có tính toán đi theo, dùng lý giải của hắn đối với Song Tử nhất mạch, sau khi bại lộ, quyết sẽ không lập tức trốn về môn phái.

Ai cũng không biết, phải chăng có người theo dõi hay không.

Hơn nữa, làm một người bình thường, chỉ cần không phải ngu xuẩn, cũng sẽ không lập tức trở về.

Rất hiển nhiên, hai huynh đệ Hàn Liệt và Hàn Hỏa, cùng ngu xuẩn không có nửa xu quan hệ.

Không vội!

Trần đại ít một chút cũng không có gấp gáp.

Ở trong cơ thể của hai huynh đệ Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa, âm thầm để lại một tia linh khí, Trần Thanh Đế muốn tìm bọn hắn, thật sự là quá dễ dàng.

- Đi tẩy mao phạt tủy lần cuối cùng cho Trương Kiều, về sau, có thể tu luyện rồi.

Nghĩ vậy, thân thể của Trần Thanh Đế khẽ động, chạy về biệt thự.

Đồng thời, ở trong quá trình này, cũng dịch dung thành bộ dáng Lữ Đông.

- Đi tắm, sau đó đọc thuộc lòng những chữ ghi trên này.

Trần Thanh Đế lấy một cây ngân châm cuối cùng xuống, móc ra mấy trang giấy.

Trên giấy viết chính là công pháp tu luyện Mị Cốt.

- Đây là cái gì?

Quần áo Trương Kiều ướt sũng, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

- Đọc thuộc lòng rồi nói sau.

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:

- Chỉ cần cô dựa theo tôi nói mà làm, dùng không được bao lâu, cô có thể khống chế được Mị Cốt, khí tức xinh đẹp của mình.

- Đến lúc đó, cô muốn hấp dẫn ai, thì hấp dẫn ai, không muốn hấp dẫn người khác, người khác sẽ không bị cô hấp dẫn.

Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:

- Có thể nói, đây là một pháp môn để cho cô khống chế lực hấp dẫn của mình.

- Thần kỳ như vậy?

Trương Kiều hai mắt tỏa sáng.

Trương Kiều đối với lực hấp dẫn của mình, thật sự là không thể chịu đựng được a.

Nữ nhân bình thường, đối với nam nhân tràn đầy lực hấp dẫn, đây là khát vọng của mỗi một người đàn bà. Nhưng mà, cái này cũng cần có một mức độ mới được.

Nhưng mà, lực hấp dẫn đối với nam nhân của Trương Kiều, căn bản là không có mức độ.

Phàm là nam nhân, đều gánh không được lực hấp dẫn của Trương Kiều nàng.

Ai chịu nổi a.

- Càng thần kỳ, còn ở phía sau. Bất quá...

Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, nói ra:

- Việc này phải tuyệt đối bí mật, không được để cho bất luận ai biết rõ, nếu không sẽ có họa sát thân. Coi như là ta, cũng quyết bảo vệ không được cô.

- A...

Trương Kiều phát ra một tiếng thét kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, nghĩ nghĩ, quyết định chắc chắn, nói ra:

- Ta đã biết, ta quyết sẽ không để cho bất luận kẻ nào biết rõ.

Ở trong biệt thự nghẹn lâu như vậy, không cách nào đi ra ngoài, Trương Kiều sớm không chịu nổi rồi.

Nàng sợ tiếp tục như vậy, nàng sẽ điên mất.

- Trước ghi nhớ, có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi ta.

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, nói ra:

- Sau khi nhớ xong, lập tức đốt đi.

Bất đắc dĩ!

Trần đại thiếu cũng cảm thấy bất đắc dĩ.