Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 174: Đi với anh




Tiêu Mộc Diên nhìn Âu Vũ Đình, ánh mắt cô chứa sự cầu khẩn, cô không muốn rơi vào tay tên ác ma Thịnh Trình Vũ, nếu không, cô sẽ xong đời, cô thật sự sẽ xong đời. Vì thế, cho dù như thế này, cô đều phải thoát khỏi anh ta.

Thịnh Trình Việt nguy hiểm híp mắt lại. Con ngươi của anh vốn đã thâm trầm, giờ đây lại càng thần bí, không ai có thể nhìn ra anh đang nghĩ gì, càng không có anh có thể biết được anh sẽ làm gì tiếp theo. Chỉ là, tất cả mọi người đều ngừng thở, yên lặng quan sát mọi thứ.

“Cậu buông tay ra.” Giọng Thịnh Trình Việt không lớn, nhưng lại mang lãnh ý, lạnh đến thấu xương.

Âu Vũ Đình cũng nhìn thẳng Thịnh Trình Việt, hiển nhiên cũng không có ý buông tay, hơn nữa, cánh nay nắm tay Tiêu Mộc Diên cũng càng chặt,

“Cô ấy không muốn đi cùng cậu, không bằng để cô ấy tự chọn đi.” Âu Vũ Đình nhẹ nhàng nói, khi nói còn chăm chú nhìn Tiêu Mộc Diên, đáy mắt tràn ngập dịu dàng. Trong mắt người phụ nữ này tràn ngập sợ hãi, cô đang sợ hãi điều gì? Cái tên Thịnh Trình Việt này rốt cuộc đã làm gì mà khiến cô sợ hãi đến thế? Nghĩ đến đây, hận ý của Âu Vũ Đình dành cho Thịnh Trình Việt càng đậm hơn.

Khóe miệng Thịnh Trình Việt nhếch lên ý cười tàn ác. Để cô tự chọn? Nực cười, rơi vào tay anh, còn có quyền tự do lựa chọn sao? Hơn nữa anh khẳng định, Tiêu Mộc Diên sẽ không đi cùng với anh. Vì thế, anh sẽ không để Tiêu Mộc Diên tự mình lựa chọn.

“Tại sao tôi phải để cô ấy tự mình chọn? Cô ấy chỉ có thể đi với tôi, không có sự lựa chọn nào khác.” Anh chính là cường thế như vậy, trước mặt Tiêu Mộc Diên, anh chính là mang dục vọng chiếm hữu như thế. Cho dù thế nào, anh đều không buông tay. Lần này, anh thà chết cũng nắm lấy tay cô.

Chút hi vọng mà Tiêu Mộc Diên vừa có, bởi vì lời của Thịnh Trình Việt, chớp mắt biến mất. Hứ, thì ra một phút xúc động lại hủy hoại cả đời của cô.

Lúc Thịnh Trình Việt nói, ám vệ đã xông ra. Anh là người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Thịnh, chỉ cần anh cáu giận, vệ sĩ sẽ lập tức xuất hiện.

Mà tràng diện như thế này, hiển nhiên xung quanh đã có người. Hơn nữa Âu Vũ Đình lại là ngôi sao lớn, người sẽ càng ngày càng đông.

Nhưng mà, Âu Vũ Định và Thịnh Trình Việt, ai cũng không có ý định buông tay.

“Woa, là Âu Vũ Đình sao?” Một fan hâm mộ của Âu Vũ Đình chạy lên phía trước, song lại bị vệ sĩ của Thịnh Trình Việt chắn lại, trong phạm vi của bọn họ, không có ai có thể đi vào.

“Đây là người bạn gái thần bí kia của Âu Vũ Đình sao? Vị bên cạnh là…” Tiếng bàn luận của mọi người ngày càng lớn.

“Mắt cô để đi đâu đấy? Người bên cạnh chính là Thịnh Trình Việt đó. Không phải đến Tổng giám đốc Thịnh của tập đoàn Thịnh Thị cô cũng không biết chứ?” Lại có người nhắc đến. Cô ta còn một bộ dáng say mê nhìn Thịnh Trình Việt, hiển nhiên cực kì ngưỡng mộ anh.

“Ế, người phụ nữ kia không phải bạn gái trước kia của Thịnh Trình Việt sao? Bây giờ sao cô ta lại ở cùng Âu Vũ Đình rồi?”

“Vừa nhìn là đã biết, cô ta định bắt cá hai tay.”

Tiếng nghị luận lớn như vậy, hơn nữa tiếng mắng chửi Tiêu Mộc Diên cũng càng ngày càng lợi hại.

Tiêu Mộc Diên nghe những âm thanh đó, thật là cạn lời, sao lại như thế được chứ. Trước kia cô thực sự có quan hệ với Thịnh Trình Việt sao? Nếu không cô làm sao có thể có tin đồn thị phi với tên ác ma này chứ?

“Nói lại lần cuối cùng, buông tay.” Ngữ khí Thịnh Trình Việt hiển nhiên lạnh cực kì, hơn nữa những vệ sĩ bên cạnh anh cũng đều chuẩn bị sẵn sàng. Dường như chỉ cần Âu Vũ Đình nói một chữ không, anh sẽ lập tức bị xử ngay tại chỗ vậy.

“Diên Diên, đi với anh.” Âu Vũ Đình không để ý lời của Thịnh Trình Việt, hơn nữa còn dịu dàng nói với Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên nhìn Âu Vũ Đình, cô cũng rất muốn đi cùng anh, nhưng Thịnh Trình Việt không buông tay, cô cũng không có cách nào khác. Nếu có thể, cô thật sự muốn mãi mãi không quen biết tên ác ma Thịnh Trình Việt này.

“Thịnh Trình Việt, tôi đã cầu xin anh rồi, tại sao anh không chịu tha cho tôi chứ?” Ngữ khí Tiêu Mộc Diên mềm nhẹ đi. Nếu như vừa rồi cô không đánh anh, có phải anh sẽ không trừng phạt cô không?

Thịnh Trình Việt mím chặt môi không nói, anh cũng muốn buông cô ra, nhưng ai có thể buông anh ra đây? Cả đời anh đều sẽ không buông cô ra, trừ khi anh chết.

Lâm Phong đi tới, từng bước từng bước đến gần Âu Vũ Đình…

Tiêu Mộc Diên nhìn tình hình trước mắt, sắc mặt khẽ biến, đột nhiên hất tay Âu Vũ Đình ra, cũng không biết sức lực từ đâu ra. Cô rất muốn đi cùng Âu Vũ Đình, nhưng cô không thể hại anh, cô không muốn nợ bất kì ai.

Âu Vũ Đình hiên nhiên không ngờ Tiêu Mộc Diên sẽ bất ngời hất tay anh ra, sắc mặt khẽ biến, vừa nghĩ sẽ kéo tay cô lại, nhưng cô quay người đi về phía Thịnh Trình Việt.

“Tôi đi với anh.” Khuôn mặt nhỏ nhắn xẹt qua tia kiên định. Không phải chết sao? Coi như là chết đi, một lát cô cũng muốn đồng quy vô tận với anh.

Khuôn mặt Âu Vũ Đình tràn đầy bi thương nhìn Tiêu Mộc Diên. Thực ra, nếu có thể, cho dù anh bị thương cũng muốn mang cô đi. Nhưng cô đến cơ hội cũng không cho anh, liền đi cùng Thịnh Trình Việt.

Nhìn bóng lưng cô và Thịnh Trình Việt, trong lòng nói không rõ cảm xúc gì, chỉ là từ đầu đến cuối, cô đều không quay đầu lại, anh cũng không biết tại sao cô tuyệt tình như vậy với anh.

Thịnh Trình Việt biết Tiêu Mộc Diên hất tay Âu Vũ Đình ra là vì anh cường thế, cô chỉ là muốn bảo vệ Âu Vũ Đình mà thôi. Nhưng anh vẫn vui mừng, cũng không biết vì sao, chỉ là rất vui. Anh bá đạo kéo lấy tay Tiêu Mộc Diên.

“Sau này không cho phép người khác nắm tay em, biết chưa? Chỉ có thể để một mình anh nắm.” Anh vẫn quen bá đạo cường thế như vậy.

Tiêu Mộc Diên chu chu miệng, quả nhiên là một tên đàn ông bá đạo, dục vọng chiếm hữu cực cao. Nhưng…anh nói sau này là có ý gì? Khuôn mặt hất lên, ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Trình Việt.

“Anh không giết tôi sao?” Cô trợn to mắt hỏi. Nếu như anh muốn giết cô, vậy sẽ không thể nói đến sau này. Nếu giờ anh nói đến sau này, vậy có phải có nghĩa là anh tha thứ cho cô không?

Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày, anh nói muốn giết cô khi nào, anh cũng không nỡ. Anh duỗi tay xoa đầu cô.

“Sau này chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, sau đó tay chỉ được cho anh nắm, môi chỉ được cho anh hôn, thân thể chỉ được cho anh xem, vậy sẽ miễn tội chết cho em.” Tâm tình Thịnh Trình Việt khá tốt, nói.

Hử? Trên trán Tiêu Mộc Diên tập tức hiện ba vạch đen, người đàn ông này tư duy logic bị sao vậy? Hơn nữa, vị hôn thê của anh thì sao? Anh sẽ không không cần vị hôn thê nữa chứ? Nghĩ đến đây, cô không nhịn được quay đầu lại, dường như muốn xem xem Cao Ngọc Mai có ở đó không. Nhưng ở đó đâu có bóng dáng Cao Ngọc Mai.

“Vị hôn thê của anh sẽ đau lòng đó.” Tiêu Mộc Diên nói. Bây giờ cô thật sự rất muốn Thịnh Trình Việt bỏ rơi cô mà đi tìm Cao Ngọc Mai. Như vậy, cô có thể về nhà rồi.

Thịnh Trình Việt được Tiêu Mộc Diên nhắc nhở, giờ mới nhớ ra Cao Ngọc Mai. Thực ra anh căn bản cũng không muốn nói rõ với cô ấy, cô ấy giờ hiểu rõ cũng tốt, dù sao anh chỉ cần Tiêu Mộc Diên.

“Anh có thể giải thích lời vừa rồi là em đang ghen không?” Thịnh Trình Việt nho nhã nói, khóe miệng mang ý cười, chỉ là trong lòng anh hiểu rõ, cô sẽ không ghen, cô giờ còn chưa yêu anh. Chỉ là, anh sẽ khiến cô lại yêu anh.

Cho dù đã quên đi 6 năm qua, nhưng bọn họ vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu.

“Thôi đi, tôi với loại ác ma như anh căn bản không có cùng tiếng nói.” Tiêu Mộc Diên nhịn không được cao giọng nói. Cứ nghĩ đến anh không muốn giết cô, sức lực dường như cũng nâng lên không ít.

Cái gì? Ác ma? Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày, thì ra trong lòng cô, anh chỉ là một tên ác ma. Cho dù là một tên ác ma, anh cũng muốn mãi mãi nhốt cô ở bên cạnh mình.

“Nhưng chúng ta rất hợp nhau.” Thịnh Trình Việt khẽ cười, nói, trên mặt lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy. Nếu Tiêu Mộc Diên ngoan ngoãn nghe lời, anh nguyện ý dịu dàng với cô mãi mãi.

“…” Cô và anh không có cùng tiếng nói, anh với cô làm sao sẽ rất hợp đây? Chuyện này không phải người bình thường có thể hiểu được.

“Anh không phải muốn theo đuổi tôi sao?” Tiêu Mộc Diên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói. Anh theo đuổi cô, vậy phải nghe lời cô.

“Ừ…” Thịnh Trình Việt cố ý kéo dài câu nói. Cô bé này, lại chơi trò gì đây?

“Tôi bây giờ muốn về nhà.” Cô chu chu miệng, trong mắt xẹt qua mong đợi, mong anh có thể nghe lời của cô.

“Được.” Thịnh Trình Việt dịu dàng đáp. Lời vừa dứt, liền mang Tiêu Mộc Diên về biệt thự của anh. Mấy ngày nay anh đều chưa từng đòi hỏi cô, anh thật sự muốn cô.

Tiêu Mộc Diên vốn đang vui vì anh có thể đưa cô về nhà, nhưng nhìn con đường này…

“Tôi muốn về nhà tôi.” Tiêu Mộc Diên nhịn không được nhắc nhở, ngữ khí có chút tức giận. Anh đây là muốn đưa cô đi đâu, con đường này hoàn toàn không đúng.

Nghiêng đầu nhìn Thịnh Trình Việt, ngũ quan góc cạnh, bên tai còn đeo một chiếc khuyên màu xanh ngọc, dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng lên, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch, hình thành một độ cong đầy thách thức.

Tiêu Mộc Diên mặc dù rất ghét Thịnh Trình Việt, nhưng cũng không thể không thừa nhận, anh thực sự rất đẹp trai, hơn nữa còn là cực kì đẹp trai.

“Nhà anh cũng là nhà em.” Vừa nói, anh vừa nhìn qua Tiêu Mộc Diên, anh mắt mang đầy tà mị đầy mê hoặc.

“Ừ!” Tiêu Mộc Diên vậy mà lại bị anh mê hoặc, nhất thời quên đi phản ứng.

Thịnh Trình Việt nghe Tiêu Mộc Diên trả lời, ý cưới trên môi càng đậm hơn, tốc độ xe cũng tăng lên rất nhiều. Nghĩ nghĩ một hồi, Anh và Tiêu Mộc Diên đã có 3 đứa con rồi, đó sẽ là một gia đình hạnh phúc biết bao.

Nếu Tiêu Mộc Diên không mất đi kí ức, cô sẽ vẫn yêu anh sao? Anh từng tổn thương cô sâu như vậy, nếu như có thể, anh tình nguyện dùng cả đời này bù đắp cho cô.

Tiêu Mộc Diên mãi về sau mới kịp phản ứng lại. Đáng chết, vừa rồi bị anh mê hoặc rồi, cái gì gọi là nhà anh cũng là nhà cô chứ.

“Tôi muốn về nhà tôi.” Cô lại bất mãn nói. Người đàn ông này làm sao lại bá đạo như thế? Rõ ràng là anh theo đuổi cô có được không? Làm sao vẫn còn cường thế như vậy?

Lời Tiêu Mộc Diên vừa dứt, xe đột nhiên dừng lại. Cô ngây người, cho rằng Thịnh Trình Việt muốn rẽ. Nhưng vừa ngẩng đầu, sắc mặt bỗng trắng bệch. Đây không phải biệt thự của anh sao? Lửa giận bỗng bac lên ngùn ngụt.

“Thịnh Trình Việt, tôi không đến nhà anh.” Cô triệt để bị chọc phát cáu rồi. Anh vậy mà đưa cô về nhà anh. Cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm đó.

Thịnh Trình Việt mở cửa xe, không cho phép Tiêu Mộc Diên phản đối, anh đã kéo cô xuống xe.

Tiêu Mộc Diên tức giận hất tay anh ra. Người đàn ông này tại sao có thể tự mình chủ trương như vậy? Cô ghét anh.