Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 60: Chuẩn bị




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu như tôi ở giữa giúp cô, chỉ sợ Lục Ly lại không nỡ nói tôi, xem ra cô Linda đã nghĩ ra kế này để khỏi bị Tổng giám đốc Lục của cô mắng nhỉ.”

Hà Mạn Mạn “bốn lạng bạt ngàn cân” đáp lại Linda, vỏn vẹn vài câu cũng đã nói rõ với Linda: Tôi mới là bạn gái chính hiệu của Lục Ly, còn cô và anh ấy chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới, đừng có ảo tưởng được ngang vai ngang về hay cướp mất vị trí của tôi!

Cô ta không tin? OK! Cô ta cứ thử xem, thái độ của anh ấy sẽ quyết định tất cả!

Đã nói đến mức này rồi, Hà3Mạn Mạn cảm thấy không có gì cần nói với Linda nữa, lời qua tiếng lại với nhau chẳng có ý nghĩa gì

Đương nhiên nếu như IQ và tài ăn nói của cô ta được bằng 70% Hà Mạn Mạn thì có lẽ cô sẽ vì tách cà phê trắng đắt đỏ kia mà ngồi nói chuyện với cô ta thêm một lúc.

Nhưng bây giờ cũng chẳng cần thiết nữa.

Hơn nữa có lẽ hiện giờ Linda cũng không còn tâm trạng để nói chuyện.

Thấy không còn gì để nói, Hà Mạn Mạn đứng dậy, nhìn gương mặt tối sầm đen như nhọ nồi của Linda

Dưới cái nhìn chằm chằm của cô ta, Hà Mạn Mạn dứt khoát cầm lấy cái hộp đựng0cà vạt, “cạch” một tiếng, mở ra.

Linda ngồi đó khó hiểu nhìn động tác của Hà Mạn Mạn, nghệt mặt ra tưởng cô đã thay đổi ý định, nào ngờ là Hà Mạn Mạn chỉ nhìn xem nhãn hiệu và kiểu dáng cái cà vạt Linda “đền” cho Lục Ly

Trên nền vải nhung màu xanh ngọc là một chiếc nẹp cà vạt đơn giản hình chữ nhật, không hề rườm rà nhưng rất lịch lãm tinh tế, ngay cả Hà Mạn Mạn cũng rất thích

Nói thật thì gu thẩm mỹ của Linda không tệ, nhưng làm sao mà Hà Mạn Mạn có thể khen cô ta được?

“Cô Linda, nhãn hiệu Lục Ly quen dùng là Burberry, còn Youngor thì...chậc chậc...” Hà Mạn5Mạn nói xong đóng hộp lại, đặt lại lên bàn trước mặt Linda, giọng điệu tiếc rẻ, khiến cho Linda suýt phát điên lên

Cái con nhóc này đúng là không phải dạng vừa!

Hà Mạn Mạn cầm theo cái túi vải ra khỏi tiệm cà phê, mới đi được hai bước cô dừng lại, quay người cười với Linda:

“Đúng rồi, cảm ơn cô hôm nay đã mời tôi cà phê nhé!”

Trong lời nói đầy sự biết ơn, cái này không phải là Hà Mạn Mạn giả vờ, cô thật sự cảm ơn Linda đã mời cô uống cà phê, bình thường cổ sao nỡ uống cà phê đắt như vậy

Đối với cô mà nói cà phê đắt mấy uống vào bụng rồi thì4cũng..

một cái là hết thôi.

(..

là từ không được lịch sự, chữ te, thêm dấu huyền)

***

Ra khỏi tiệm cà phê, Hà Mạn Mạn cũng không đến siêu thị giành rau nữa mà về thẳng nhà, không biết vì sao khi đến dưới nhà bà ngoại cô lại chần chừ không muốn về, vì cô tự biết sắc mặt mình giờ không hề tốt.

Có lẽ không chỉ là không tốt, mà là trắng bệch.

Ai cũng nhìn ra trận đấu” vừa nãy Hà Mạn Mạn là người thắng, nhưng thực ra bộ dạng vừa nãy của Linda khiến cô phải xem lại bản thân mình, xem lại cô và Lục Ly

Ánh nắng mùa đông vẫn rất ấm áp, Hà Mạn Mạn từ từ đi9đến quảng trường nhỏ, tìm nơi có nắng, ngồi xuống băng ghế dài

Xung quanh có những người lớn tuổi đang ngồi trò chuyện, cũng có những người phụ nữ đẩy xe trẻ em ra ngoài phơi nắng, những đứa trẻ cầm theo đồ chơi trượt nhau í ới

Trong những người đó không ai trẻ và mang tâm trạng như cô.

Họ đứng dưới nắng, đón chào tương lai phía trước

Trước đây, cô như mê muội vì hạnh phúc, một người luôn xem trọng thực tế như cô lại quên mất tương lai của mình, tương lai của Lục Ly, quên đi khoảng cách giữa hai người.

Lục Ly nói đúng, khoảng cách giữa anh và cô quá lớn, vấn đề tuổi tác tạm thời chưa nói, nhưng xét về thân phận và mọi mặt khác, cô đều không xứng với anh.

Tương lai của hai người rồi sẽ thế nào đây?

Chia tay?

Hay bên nhau? Trong khoảng thời gian cố và Lục Ly quen nhau, Hà Mạn Mạn thậm chí còn không biết anh thích cô ở điểm nào, mối quan hệ của họ như nước chảy thành sống, thuận theo tự nhiên, mặc dù trong đó có sự cố gắng của Hà Mạn Mạn, nhưng Hà Mạn Mạn không biết được Lục Ly suy nghĩ gì về cô, xem cô là đối tượng kết hôn trong tương lai, hay là..

một loại quan hệ tình cảm khác.

Dần dần, ánh nắng cũng không còn ấm áp nữa mà trở nên chói chang

Hà Mạn Mạn nhìn ánh nắng xuyên qua những cành cây khô trụi lá, cô thở dài, đứng dậy phủi phủi quần áo, đi về nhà.

Cứ vừa đi vừa nghĩ, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn nhiều

Bây giờ mình nghĩ những thứ này khác gì lo bò trắng răng

Đang yên đang lành, tự dưng lại như oán phụ đi vào bế tắc

Dù sao Lục Ly đã đồng ý sẽ đến nhà bà ngoại ăn cơm, nhiều đó đủ để chứng tỏ anh thật lòng với mình, việc gì phải mất vui vì mấy chuyện vặt vãnh này, lại khiến Lục Ly phải lo lắng.

Nhưng việc Linda hẹn cô ra nói chuyện, Hà Mạn Mạn cũng không muốn để Lục Ly biết.

Thời gian thấm thoát trôi qua, lại hai ngày nữa qua đi

Hà Mạn Mạn xé tờ lịch, cũng chẳng mấy ngày nữa là tới ngày cô về nhà

Đột nhiên cô lại có chút rầu rĩ, non nửa kỳ nghỉ hè ngoài việc xác định mối quan hệ với Lục Ly, cô chẳng làm gì cả, những lúc rảnh rỗi thì dính lấy nhau, dạo phố, xem phim, ăn cơm, Hà Mạn Mạn cảm thấy mình đã quá lãng phí thời gian

Hơn nữa trong khoảng thời gian yêu đương ấy, công việc của Lục Ly vẫn rất bận rộn, trừ đi những ngày làm việc, cô và anh cũng chẳng bên nhau được bao nhiêu ngày.

Hôm kia cô tốn hết cả ngày đi mua thức ăn, bởi vì quá nhiều loại và số lượng cũng lớn, Hà Mạn Mạn chỉ còn cách chia làm nhiều lần chuyển về nhà

Buổi trưa lúc bà ngoại đang ngủ, cô ở phòng bếp vừa gọi video cho Lục Ly vừa nhặt rau.

Trong cuộc gọi video, Lục Ly vẫn phải làm việc, nhìn Hà Mạn Mạn nhặt rau, anh hướng dẫn cô vài câu, khiến Hà Mạn Mạn thấy ngại vô cùng

Sáng sớm hôm nay Hà Mạn Mạn vừa thức giấc, nhìn qua khe hở của rèm cửa sổ, cô ngạc nhiên thấy ngoài kia tuyết đang rơi dày đặc, cô cũng không biết thời tiết của thành phố A này lại như thế.

Tuy nói vậy, nhưng con gái vẫn rất thích tuyết rơi

Cô khẽ thốt lên một tiếng, liền nhảy khỏi giường.

Hà Mạn Mạn quấn chặn chạy đến kéo toang rèm cửa sổ, nhìn tuyết bên ngoài đã rơi to bằng lông ngỗng

Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà tuyết lớn như vậy, đột nhiên Hà Mạn Mạn cảm thấy việc cô về nhà theo dự định sẽ gặp chút khó khăn.

Trời có hơi âm u, tuyết bay lượn tự do trên nền trời, từ từ rơi xuống mặt đất, trắng xóa một màu

Tuyết phủ kín cả cành cây trụi lá, cứ như trong bài thơ: “Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai” (Ngàn cây vạn cây nở hoa lệ)

Vì có tuyết rơi nên gió không lớn, chỉ là tiết trời âm u bên ngoài bị tuyết nhuộm đến sáng hẳn ra

Nhà bà ngoại ở tầng bốn, từ cửa sổ có thể nhìn ra được quảng trường nhỏ ngoài kia

Vì tuyết rơi nên không ai ra tập thể dục, dù bảy, tám giờ là giờ đi làm, nhưng trong ngày tuyết rơi lại yên tĩnh đến lạ thường

Hà Mạn Mạn khịt mũi, cô cũng không phải người phát hiện ra cái đẹp ở xung quanh ngay từ cái nhìn đầu tiên

Cô nhìn tuyết rơi, liền nghĩ đến hai chuyện, đầu tiên là lạnh, thứ hai là lát nữa Lục Ly đến đây bằng cách nào, tiết trời này lái xe rất nguy hiểm

Ừ, đúng vậy, đoán không sai, hôm nay chính là ngày mà Lục Ly đến gặp phụ huynh nhà cô, nếu không, trong một ngày đông lạnh như này, Hà Mạn Mạn làm gì mà dậy sớm như thế? Cô cầm cái điện thoại mà Lục Ly cho cô xem giờ, sau đó gọi điện thoại cho anh

Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy chất giọng trong trẻo của Lục Ly, xem ra anh đã dậy từ sớm

“Sao em không ngủ thêm nữa?” Lục Ly hình như đang sấy tóc, trong điện thoại có lẫn cả âm thanh của máy sấy.

Hà Mạn Mạn khịt mũi, quấn lại cái chăn bông trên người mình, đặt cái nệm ngồi lên trên bàn sách, xếp chân bằng ngồi trên đó, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, giọng của cô mềm mại, như có lẫn nụ cười:

“Nghĩ đến việc lát nữa anh đến là em không ngủ được nữa...”

Đầu bên kia vang lên tiếng cười nhẹ của Lục Ly

Như thể tiếng cười cũng có thể lây lan, Hà Mạn Mạn cũng vô thức mỉm cười, hỏi ngược lại Lục Ly sao anh dậy sớm thế, kết quả câu trả lời của anh khiến cho Hà Mạn Mạn toàn về giường ngủ tiếp tỉnh hẳn ra, tinh thần phấn chấn!

Anh nói: “Anh dậy sớm chọn quần áo, nghĩ xem nên mặc gì để vừa lịch sự mà không quá nghiêm túc, còn phải vừa mắt bà ngoại, quan trọng hơn cả là trông không già, dù sao thì anh cũng lớn hơn em nhiều tuổi như vậy...”

Hà Mạn Mạn nghĩ đến phòng trang phục của Lục Ly có thể sánh ngang với các cửa hàng trang phục nổi tiếng trên thế giới, bên trong không chỉ có áo sơ mi và u phục anh vẫn hay mặc, còn có cả Hoodie, không ngờ nhất là anh còn có một chiếc áo thun ngắn tay, phía trước in hình Astro Boy

Mũ, kính, thắt lưng, giày da, đồng hồ xếp ngay ngắn từng khu một.

Lần đầu tiên Hà Mạn Mạn vào phòng trang phục nhà Lục Ly, cô tưởng mình đã vào nhầm tiệm thời trang nam, cứ như đang mua sắm

Cô vô tình thấy nhãn hiệu của bộ đồ tây, là logo của một thương hiệu, đằng sau còn có một từ “Customized“.

Từ này Hà Mạn Mạn đã học qua, nghĩa là hàng đặt may.