Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3389: Chạm tay có thể bỏng




Nếu như Sở Mộ muốn gia nhập thế lực nào đó, như vậy, thế lực như Đồ Tông tất nhiên sẽ là lự chọn rất tốt.

Thời khắc Sở Mộ còn chưa mở miệng trả lời, lại có mấy người đến.

- Đồ Tông đứng sang một bên. Thiên Môn đã tới. Sở Thiên Kiêu. Chúng ta chính là chấp sự của Thiên Môn, đặc biệt tới mời Sở Thiên Kiêu vào Thiên Môn ta.

Đây là một đám người mặc y phục màu trắng viền vàng, ngạo khí mười phần.

Thiên Môn, thế lực đứng đầu Nhân Thành. Bọn họ có tư cách để kiêu ngạo.

- Tuy rằng Thiên Môn mạnh mẽ, nhưng Vũ Văn Thị ta cũng không kém.

Nhóm người thứ ba xuất hiện. Đám người này toàn thân đều mặc trang phục màu đen. Người dẫn đầu lộ ra ý cười, nhìn Sở Mộ, chắp tay một cái, vô cùng khách khí nói:

- Sở Thiên Kiêu. Chúng ta là con cháu của Vũ Văn Thị. Ta là trưởng lão của Vũ Văn Thị. Ban đầu bản gia chủ dự định tự mình đến đây. Nhưng vì ngài có việc nên phải lưu lại. Không thể làm gì khác hơn là do trưởng lão ta dẫn theo con cháu ra mặt, tới mời Sở Thiên Kiêu đến trong Vũ Văn Thị làm khách.

Mọi người xung quanh đều khiếp sợ tới mức ngây người.

Vũ Văn Thị, Đồ Tông, Thiên Môn.

Đây chính là ba thế lực cường đại nhất bên trong Nhân Thành. Đệ tử bình thường, dường như bọn họ còn khó có thể nhìn thấy. Càng không cần nói tới chấp sự, trưởng lão. Phải biết rằng, ba thế lực này là thế lực cường đại đều có cường giả cấp Chúa Tể trấn giữ. So với thế lực đứng hàng thứ tư, rõ ràng cường đại hơn rất nhiều lần. Bao nhiêu người gọt nhọn đầu muốn chui vào lại bị chặn ở ngoài cửa.

Nhưng lần này, không ngờ ba thế lực lớn đều đến vì một người.

Chờ một chút, Sở Thiên Kiêu?

Đây là một cái tên?

Không, đây không phải là tên, mà là một loại xưng hô. Thời điểm thiên tài đạt tới trình độ cao kinh người, sẽ gặp được gọi là thiên kiêu. Ý là thiên chi kiêu tử.

Họ Sở, lại được gọi là thiên kiêu. Lại liên tưởng đến câu đầu tiên người của Đồ Tông đã gọi trước đó, nhất thời liền có không ít người biết được thân phận của Sở Mộ.

Người đạt danh đứng đầu khi lưu danh Kiếm Nhai, vượt qua Sở Hoàng Cực một trượng cao, Sở Vương Đình!

Mấy tháng gần đây, cái tên này được truyền đi sôi sùng sục. Không người nào không biết tới nhân vật thần bí này. Nhưng lại có rất ít người biết hắn là ai. Cuối cùng hắn đã xuất hiện ở bên trong Nhân Thành, xuất hiện ở trước mắt mọi người. Loại cảm giác kích động này, khó có thể diễn tả được.

Càng lúc càng nhiều người đứng ngoài xem. Ba thế lực lớn, thiên kiêu mới của Nhân tộc. Bất luận người nào cũng sẽ vô cùng thu hút ánh mắt của người khác. Đặc biệt là thời điểm bọn họ còn tập trung ở tại một chỗ.

Tất cả bọn họ đều đang nhìn Sở Mộ, xem hắn lựa chọn như thế nào.

Được loại thế lực lớn như vậy mời, là rất nể tình. Không sai. Nhưng nếu như cự tuyệt, rất có khả năng sẽ đắc tội bọn họ ở trên trình độ nhất định.

- Sở Vương Đình, ta muốn mua phù văn thưởng ngươi nhận được trong nhiệm vụ lưu danh Kiếm Nhai. Giá bao nhiêu, ngươi cứ việc đưa ra.

Bất ngờ có âm thanh xen vào. Đó là một người thanh niên mặc y phục màu xanh. Trên người hắn có chấn động khí tức giống như thủy quang nhộn nhạo. Vừa nhìn đã khiến cho người ta có cảm giác không tầm thường.

- Tư Ngọc Phong, thiên tài của Bách Thiên Minh.

Người thanh niên mặc y phục màu xanh này vừa xuất hiện, lập tức có người nhận ra thân phận của hắn.

- Người này đã sớm lưu danh ở trên Kiếm Nhai. Cho nên lần này không có được bất kỳ phần thưởng nào.

Tư Ngọc Phong!

Cái tên này vừa được nói ra, Sở Mộ liền cảm thấy có chút quen thuộc. Suy nghĩ một chút, hắn liền nhớ ra. Khi hắn ở trên Kiếm Nhai, đã từng thấy cái tên này đứng ở hàng thứ chín.

Nói cách khác, Tư Ngọc Phong này luận về trình độ thiên tài, còn muốn thắng được Minh Kính, Diệp Kinh Vân.

Thiên phú như vậy, Tư Ngọc Phong tất nhiên có tư cách kiêu ngạo. Nhưng hắn lại cảm thấy rất không thoải mái. Ban đầu tên của mình ở vị trí thứ chín ở trên Kiếm Nhai. Mặc dù không phải lấy được trong khi làm nhiệm vụ, không có nhận được phần thưởng của nhiệm vụ, nhưng trong nhiệm vụ lần này lại xuất hiện hai người áp chế mình.

Một người là Nhiếp Không, một người là Sở Vương Đình.

Nói là áp chế, thật ra chỉ là gián tiếp. Nhưng bất kể nói thế nào, tên của mình vốn ở vị trí thứ chín. Bởi vì hai người này lại giảm xuống đến thứ hạng mười một, rời khỏi mười vị trí đầu.

Thế gian tu luyện, theo đuổi thực lực theo đuổi cường đại theo đuổi vĩnh hằng, cũng theo đuổi danh lợi.

Cho dù là rất nhiều Chúa Tể cũng không thể vượt qua hai chữ danh lợi. Nói gì tới Tư Ngọc Phong là Tuyệt Thế Cảnh như vậy.

Bởi vậy, Tư Ngọc Phong lại ghi hận lên hai người Nhiếp Không cùng Sở Vương Đình, đồng thời lại mơ ước phần thưởng hai người lấy được... phù văn Sát Lục.

Hiện tại, khi biết Sở Vương Đình lại xuất hiện ở trên đường cái Nhân Thành, Tư Ngọc Phong liền lập tức chạy tới, mở miệng lại muốn mua phù văn hiếm có của Sở Mộ. Không thể nghi ngờ điều này chính là một loại khiêu khích.

- Ngươi mua không nổi.

Sở Mộ nhìn liếc mắt Tư Ngọc Phong, không nhanh không chậm nói.

- Nói như vậy là ngươi không muốn bán.

Trong đáy mắt Tư Ngọc Phong có tinh quang chớp hiện, giọng nói trở nên lạnh lùng.

Bách Thiên Minh là một liên minh do các thiên tài bên ngoài tạo thành, ý tứ chính là liên minh một trăm thiên kiêu. Đương nhiên, thiên kiêu là có, nhưng tuyệt đối không nhiều như vậy. Chẳng qua chỉ là một cái xưng hô mà thôi.

Tư Ngọc Phong miễn cưỡng có thể xem như là một thiên tài cấp bậc thiên kiêu. Nhưng so với thiên kiêu chân chính, ít nhiều vẫn còn có chút chênh lệch. Chỉ có điều, địa vị của hắn ở trong Bách Thiên Minh lại tương đối cao. Dù sao ở trong Bách Thiên Minh, thiên tài chân chính cũng không quá mấy người mà thôi.

Trong Bách Thiên Minh, những thiên tài này đều tương đối đoàn kết. Nếu như đối địch với một người trong đó, có nghĩa là có khả năng đối địch với các thiên tài của Bách Thiên Minh. Đó cũng không phải là cách làm sáng suốt.

Nhưng Sở Mộ sẽ không vì vậy mà do dự lui lại.

- Ngươi mua không nổi.

Sở Mộ lại nhắc lại một lần nữa. Bất chợt hắn nhìn về phía người của Thiên Môn, Đồ Tông và Vũ Văn Thị:

- Cảm ơn các vị đã để mắt tới Sở mỗ. Nhưng bây giờ Sở mỗ có việc, không quấy rầy nữa.

Nói xong, Sở Mộ liền lướt qua mọi người tiếp tục đi về phía trước. Trước mắt hắn chợt có bóng người lóe lên. Tư Ngọc Phong chặn lối đi.

- Ta muốn đánh với ngươi một trận.

Tư Ngọc Phong lạnh lùng nói. Hai tròng mắt hắn có tinh quang sắc bén giống như kiếm, đâm thẳng hai mắt Sở Mộ:

- Ngươi thua, giao phần thưởng của nhiệm vụ lưu danh Kiếm Nhai cho ta.