Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 156




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 156:

 

Cô gái đeo mạng che mặt, vì quá mệt mỏi mà chìm vào mộng đẹp, mái tóc dài đen nhánh xõa bên má, thêm chút mềm mại.

 

Thanh niên đưa tay, muốn tháo mạng che của cô.

 

Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại du dương vang lên, Lê Hương có điện thoại.

 

Thanh niên hạ mi nhìn điện thoại Lê Hương để trên bàn, màn hình nhấp nháy ba chữ “Mạc tiên sinh”.

 

Thanh niên chậm rãi thu tay lại.

 

Lê Hương bị chuông điện thoại đánh thức, cô ngồi dậy, thanh niên ngủ ở kia dã biến mắt.

 

Mạc tiên sinh gọi điện tới.

 

Lê Hương nhanh chóng cầm điện thoại nhận cuộc gọi: “Alo, Mạc tiên sinh à.”

 

Tiếng nói trầm thấp giàu từ tính của Mạc Tuân chậm rãi truyền qua điện thoại: “Sao nghe máy của anh chậm thế, nếu chậm hơn chút nữa, anh cảm thấy mình đi bắt gian là vừa.”

 

“Sức tưởng tượng của Mạc tiên sinh thật phong phú, giờ em đang ở viện nghiên cứu, lúc nãy mệt quá mà ngủ gật mắt, anh cũng muốn so đo chuyện này với em hửm?”

 

Cô dùng “hửm’, giọng thiếu nữ ngọt ngào hơi nâng lên, cực kì nũng nịu, là bắt chước cách nói chuyện lúc thường của anh.

 

 

Đương nhiên, cô cũng chẳng có người bạn nam nào cả.

 

Nhưng lúc vừa tới viện nghiên cứu Xu Mật, thì điện thoại giám sát của anh gọi tới.

 

Lê Hương miết điện thoại, cố ý chọc anh: “Đúng vậy, ở Xu Mật có nhiều anh đẹp trai lắm, hôm nay em đã làm quen được máy người.”

 

Bên kia đột nhiên giống như không có tiếng hít thở, một lúc sau, từ trong cổ họng anh vang lên một tiếng cười trầm thấp: “Ò, tiếp tục đi.”

 

Lê Hương biết anh đã tức giận, cũng không dám nhỏ lông trên đầu cọp nữa: “Lừa anh thôi Mạc tiên sinh, em đã quan sát hét rồi, bọn họ chẳng có ai đẹp trai bằng anh cả.”

 

Lúc này âm thanh hít thở của Mạc Tuân mới truyền tới, cưng chiều ôn nhu cười nói: “Đồ lừa đảo này lá gan lại to hơn rồi đúng không, đánh đánh.”

 

“Mạc tiên sinh, em muốn nói là, trong mắt em thì anh là người đẹp trai nhất, những anh đẹp trai khác căn bản không lọt nổi mắt xanh của em đâu, cho nên Mạc tiên sinh ngoan nhé, đừng hẹp hòi như vậy.” Lê Hương mặt không đỏ thở không gấp bày ra lòng trung thành của mình.

 

Mạc Tuân cảm thấy cô bé này thật đúng là khiến người khác yêu thích, hơn nữa anh cũng không muốn can thiệp vào chuyện riêng của cô.

 

EQ của cô rất cao, người đẹp miệng lại ngọt, căn bản là anh cũng không cách nào cự tuyệt được.

 

“Lê Hương.” Anh thấp giọng gọi.