Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1796: Trí Tuệ Thiên Vương (1)




- Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!

Chung Nhạc gia tăng thôi động Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái, tiến hành trị liệu thương thế, miệng thì an ủi:

- Đại não ngươi hiện tại bị nhét vào một đám ký ức vui sướng của người khác, cộng thêm tiếng trống của Cực Lạc Thiên Vương trùng kích khiến cho ngươi rơi vào Cực Lạc Tịnh Thổ, ký ức có chút hỗn loạn mà thôi. Đợi tới lúc dư uy tiếng trống của Cực Lạc Thiên Vương tiêu tán, ngươi sẽ có thể khôi phục lại như thường!

- Vâng! Thiếp thân đã biết rồi!

Ngữ khí Hồn Đôn Vũ cực kỳ nhu thuận nói.

Chung Nhạc nhấp nháy mắt, liếc nhìn Hồn Đôn Vũ một cái. Hồn Đôn Vũ không chút nhận ra, mỉm cười nói:

- Ngươi nhìn thiếp thân làm gì? Ta thật là tốt a! Hiện tại ta cảm giác được chính mình đặc biệt thỏa mãn, nhất là thời điểm ở cùng một chỗ với ngươi, thiếp thân càng có một loại cảm giác đặc biệt an toàn…

Hắn nhất thời ngẩn ngơ, lộ ra thần sắc kinh hoàng, vội vàng kêu lên:

- Dịch tiên sinh cứu ta!

Chung Nhạc lúng ta lúng túng nói:

- Cái này, ngươi trước cách xa ta ra một chút… Vũ sư huynh, không được ngồi vào trong lòng ta! Xuống ngay cho ta! Ngươi đi xuống cho ta! Đừng làm rộn! Hiện tại ký ức ngươi đã hỗn loạn rồi… Vũ sư huynh, cút xuống! Hãy tôn trọng một chút…

Chung Nhạc nhất thời đau đầu, nhìn một cái Hồn Đôn Vũ giống như một nàng tiểu tức phụ chịu ủy khuất đang đứng cách đó không xa, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

- Ta muốn vui chơi khoái hoạt a!

Một lát sau, gã tuấn kiệt trẻ tuổi Hỗn Độn thị này giống như một con chó con vậy, điên cuồng chạy loạn, sau đó lại giống như một con thỏ hoang vậy nhảy nhót tại chỗ, khiến cho Chung Nhạc nhìn tới mức trợn trắng mắt.

- Ha hả… Vũ sư huynh vẫn luôn ghi chép chuyện xấu hổ của ta cho Lão tổ tông nhà bọn họ xem, hiện tại ta có thể ghi chép chuyện xấu hổ của hắn rồi!

Chung Nhạc lặng lẽ tế khởi một tấm gương, vô thanh vô tức ghi chép lại sự tình Hồn Đôn Vũ vui chơi nhảy nhót.

Cũng không lâu lắm, Hồn Đôn Vũ bình tĩnh trở lại, giống như một con thỏ nhỏ ngồi chồm hổm ở nơi đó, nâng chân sau lên đạp lên mặt chính mình, liên tục đạp mấy cái, nghiêng đầu nhìn lại có chút mơ hồ, cảm thấy chính mình không phải là thỏ hoang, mà là một vị Hoàng đế tọa ủng hậu cung ba ngàn giai lệ.

Ký ức của người khác dù sao cũng là của người khác, ký ức của chính mình mới là cắm rễ bên trong linh hồn. Hồn Đôn Vũ mơ mơ hồ hồ suốt hơn mười ngày, ảnh hưởng do tiếng trống của Cực Lạc Thiên Vương trùng kích mang tới dần dần tiêu tán. Cuối cùng hắn cũng chậm rãi khôi phục trở lại, chỉ là ngẫu nhiên còn có chút mơ hồ.

Thương thế của Chung Nhạc cũng đã khôi phục lại bảy tám phần, hai người tiếp tục lên đường, leo lên trọng thiên thứ ba của Luân Hồi Táng Khu.

- Trong trọng thiên thứ ba của Luân Hồi Táng Khu có Tam Hồn Thiên Vương, nếu thực lực của bọn hắn cũng giống như Cực Lạc Thiên Vương vậy, sợ rằng chúng ta khó có thể đi qua a!

Trong lòng Hồn Đôn Vũ có chút lo lắng, nói.

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Thực lực của bọn hắn chỉ sẽ càng cường đại hơn Cực Lạc Thiên Vương, tuyệt sẽ không yếu hơn! Cực Lạc Thiên Vương chỉ là hấp thu vui sướng trong linh hồn mà thôi, đối với đề thăng thực lực cũng không có bao nhiêu tác dụng. Mà Tam Hồn Thiên Vương này chính là hấp thu lực lượng Tam Hồn từ trong linh hồn! Hấp thu lực lượng từ trong hồn phách, thực lực sẽ càng khủng bố hơn rồi!

- Nhưng cũng không làm khó được chúng ta, có đúng không?

Hồn Đôn Vũ cười hắc hắc, cực kỳ lạc quan nói.

Chung Nhạc một trận không nói gì:

- Vũ sư huynh vẫn còn bị ảnh hưởng, có đôi khi lạc quan không hợp lý!

- Chúng ta có thể không xung đột với Tam Hồn Thiên Vương, vẫn là tận lực không nên xung đột, yên lặng đi qua. Tam Hồn Thiên Vương rất khó ứng phó, nếu phát sinh xung đột, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, phóng nhãn nhìn về phía trọng thiên thứ ba. Chỉ thấy cương vực của Táng Hồn Thiên này không ngờ còn mênh mông hơn so với Cực Lạc Thiên gấp mấy lần, có thể nói là hạo hãn vô bờ.

Cái này chính là phi thường kỳ quái rồi.

Luân Hồi Táng Khu là hình thái một cỗ quan tài bao lấy một cỗ quan tài, theo lý mà nói, quan tài bên trong khẳng định phải nhỏ hơn so với quan tài bên ngoài. Nhưng không gian ở nơi này lại hoàn toàn đảo ngược, quan tài càng là bên trong, không gian lại càng lớn.

- Muốn một đường đánh tới, bằng vào thực lực của chúng ta căn bản là chuyện tình không có khả năng làm được. Cho dù một tôn Đế đi tới nơi này, sợ rằng cũng phải cúi đầu mới có thể đi tới. Lực lượng ở nơi này, có thể so với một cái thế gia Đế tộc rồi, thậm chí còn có thể cường đại hơn nữa!

Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng:

- Mà thực lực của Tam Linh Thiên Vương, Địa Xích Thiên Vương, Động U Thiên Vương, Trí Tuệ Thiên Vương, Thần Thông Thiên Vương ở các trọng thiên phía sau, sợ rằng sẽ càng cường đại hơn, không thể không cẩn thận hành sự!

o0o

Sau khi bọn họ bước vào trọng thiên thứ ba Táng Hồn Thiên không bao lâu, trong trọng thiên thứ hai Cực Lạc Thiên, từng con từng con Thực Duyệt Ma lại quay trở về phiến địa phương đẫm máu kia.

Đột nhiên, mảnh vỡ huyết nhục trên mặt đất chợt nhúc nhích, quấn lấy từng con từng con Thực Duyệt Ma. Thân thể đám Thực Duyệt Ma kia vặn vẹo, sau đó bị vô số mảnh vỡ huyết nhục nhao nhao chui vào trong thân thể.

Một lúc sau, đám Thực Duyệt Ma bị quấn lấy càng lúc càng nhiều, biến thành từng tôn từng tôn Cực Lạc Lão Ma. Đám Cực Lạc Lão Ma kia cũng bị huyết nhục quấn lấy, tổ hợp lại cùng một chỗ, biến thành một tôn Cực Lạc Thiên Vương hình thể khổng lồ.

- Phục Hy, chỉ cần là địa phương có hồn, ta sẽ liền không chết!

Cái đầu nhỏ của Cực Lạc Thiên Vương xoay chuyển, ánh mắt nhìn về phía Táng Hồn Thiên, cười lạnh nói:

- May mà các ngươi không biết diệu dụng của Luân Hồi Táng Khu ta, bằng không ta đã thật sự chết trong tay các ngươi rồi… Các ngươi đã đi tới trọng thiên thứ ba rồi sao? Rất tốt! Ta sẽ lập tức đi tìm Tam Hồn Thiên Vương, cùng nhau giết các ngươi!

Vô số Thực Duyệt Ma nhao nhao vọt tới, nâng nhục thân mập mạp của Cực Lạc Thiên Vương lên, chạy như bay về phía Táng Hồn Thiên.

o0o

- Cực Lạc Thiên Vương, ngươi dám tiến vào Táng Hồn Thiên chúng ta sao? Thật to gan a!

Sâu bên trong Táng Hồn Thiên, trong Tam Hồn Thánh Điện, Thiên Hồn Thiên Vương, Địa Hồn Thiên Vương và Thần Hồn Thiên Vương nhìn về phía Cực Lạc Thiên Vương, nhất tề cười lạnh một tiếng. Thanh âm Địa Hồn Thiên Vương chấn động, nói:

- Giữa các Chư Thiên chúng ta luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, ngươi ở trong Cực Lạc Thiên của ngươi, chúng ta ở trong Táng Hồn Thiên của chúng ta. Mặc dù ngươi nhỏ yếu hơn chúng ta, nhưng chúng ta cũng chưa từng xâm nhập và lãnh địa của ngươi. Bất quá, nếu ngươi đã dám tới Táng Hồn Thiên chúng ta, vậy ngươi liền chết ở nơi này đi thôi!

Thần Hồn Thiên Vương mỉm cười, nói:

- Lãnh địa của chúng ta càng lớn hơn lãnh địa của ngươi, cho nên ngươi mơ ước lãnh địa của chúng ta sao? Cực Lạc Thiên Vương, ngươi thật sự quá tham lam rồi, nhưng bản lĩnh lại kém như vậy, có thể nói là cực kỳ ngu xuẩn a!

Sắc mặt Cực Lạc Thiên Vương khẽ biến, vội vàng nói:

- Lần này ta tới đây không phải là vì muốn tranh đoạt lãnh địa của ba vị huynh trưởng, mà là có người sống xâm nhập vào nơi này! Lần này ta tới đây là muốn tìm ba vị huynh trưởng, cộng đồng đối phó người sống!