Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 236: Huyền cơ tầng ngầm Thiên Vương Điện




Lúc này dao găm Sở Hoan đặt ở ngực nữ ni, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào tim nàng, nữ nhân này vữa rồi toàn thân lẳng lơ, nhưng giờ phút này giống như đã rơi vào hầm băng.

Ánh mắt Sở Hoan nhìn chằm chằm nữ ni, hàn ý nhàn nhạt, lạnh giọng hỏi:

- Ta tới hỏi ngươi, hôm nay có một nữ nhân mặc áo gấm màu trắm tới Tĩnh Từ Am lễ Phật hay không?

Nữ ni sắc mặt trắng bệch, run giọng nói:

- Ngươi... Ngươi nói chính là ai?

- Ta khuyên ngươi vẫn nên biết gì nói đó.

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Tĩnh Từ Am này của ngươi rốt cuộc có gì cổ quái?

Nữ ni biến sắc, đáp:

- Không... không có... !

Cảm thấy dao găm của Sở Hoan xiết chặt, luống cuống tâm thần, vội đáp:

- Ta thật sự không biết, ta... ta chỉ hầu hạ trụ trì, biết không nhiều lắm... !

- Vậy ngươi nói cho ta biết, hôm nay trụ trì bồi ai?

Sở Hoan thấp giọng hỏi:

- Đại nhân vật mà ngươi nói, rốt cuộc là ai?

Nữ ni run giọng nói:

- Đó... đó là ân chủ Tĩnh Từ Am, ta... ta chỉ biết là, Tĩnh Từ Am trùng tu, là... là vị ân chủ này bỏ bạc, hơn nữa... hơn nữa hết thảy chi phi trong am, đều là... đều là vị ân chủ này ban tặng... !

- Ân chủ?

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Ngươi đang nói dối?

- Không có... !

Nữ ni vội la lên:

- Ta... ta không dám nói dối. Ân chủ... lúc ân chủ tới đều rất bí ẩn, đều là trụ trì tự mình tiếp đãi, chúng ta... chúng ta rất ít khi nhìn thấy hắn... càng không biết lai lịch của hắn... !

- Không biết lai lịch?

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Nếu hắn tốn bạc xây dựng cải tạo am ni cô cho các ngươi, sao ngươi lại không biết lai lịch của hắn?

Nữ ni nói:

- Mỗi lần hắn tới đây, đều là đêm khuya, hơn nữa.. lúc chúng ta đi hầu hạ, hắn đều... đều ở cảnh tắt đèn... !

Nàng cảm giác được dao găm rét lạnh trong tay Sở Hoan, cũng không dám giấu diếm nhiều.

- Ngoài những thứ này, ngươi còn biết cái gì?

Sở Hoan hỏi.

Hôm nay Tố Nương biến mất, có người truyền tới tin tức, nói cho mình Tố Nương đang ở Tĩnh Từ Am, mà Tĩnh Từ Am bên này, tối nay đột nhiên xuất hiện một vị ‘ân chủ’, như vậy hết thảy đề là vị ân chủ kia thiết kế hay sao?

Vị ân chủ kia là người phương nào? Nếu bẫy đúng là đối phương thiết kế, hắn muốn làm cái gì?

Sở Hoan đầy bụng nghi ngờ, thần sắc trên mặt ngưng trọng lên.

- Ta không biết... ta thật sự không biết... !

Thấy đôi mắt Sở Hoan lạnh lùng vô cùng, không hề có vẻ thương hương tiếc ngọc, toàn thân nữ ni này vô cùng rét lạnh.

Sở Hoan hơi trầm ngâm, rốt cuộc thấp giọng hỏi:

- Vị ân chủ ngươi nói kia, hiện giờ ở nơi nào?

- Ta không biết... !

Nữ ni lập tức nói, chỉ là lời này vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy ngực đau đớn một hồi, dao găm kia đã đâm rách áo nâu, dường như làm thương tới da thịt của mình, lập tức hoảng sợ nói:

- Ta nói... hiện giờ... hiện giờ hẳn là ở Thiên Vương Điện... !

- Thiên Vương Điện?

Sở Hoan chấn động trong lòng, lập tức nghĩ tới bốn pho Thiên Vương kia.

Nữ ni nói:

- Phải... !

Sở Hoan xoay ngược cánh tay nữ ni, trên mặt nữ ni kia lộ ra vẻ thống khổ, cũng không dám kêu ra tiếng, nghe Sở Hoan lạnh lùng nói phía sau mình:

- Mang ta đi Thiên Vương Điện!

Nữ ni không có cách nào khác, dưới sự khống chế của Sở Hoan, chỉ có thể bước tới Thiên Vương Điện. Sở Hoan đề phòng nàng chơi trò bịp bợm, thấp giọng nói:

- Nếu ngươi dám chơi trò bịp bợm gì, chuôi dao găm này sẽ đâm vào gáy của ngươi, ngươi nên biết, chết như vậy vô cùng khó coi.

Nữ ni vô cùng hoảng sợ, nàng tự nhiên vô cùng quen thuộc với Tĩnh Từ Am, quả thật không dám đùa giỡn.

Tuy rằng diện tích Tĩnh Từ Am này không lớn, lại cũng không nhỏ, ni cô bên trong cũng không nhiều, chẳng qua lúc này đêm đen gió cao, trong Tĩnh Từ Am một mảnh yên tĩnh, dường như đám ni cô đều đã ngủ.

Nữ ni quen thuộc, mang theo Sở Hoan đi đường nhỏ bí ẩn, cuối cùng tới bên ngoài Thiên Vương Điện, xung quanh một mảnh yên tính, trong Thiên Vương Điện lại đột nến thơm, Sở Hoan dán người ngoài cửa, xuyên qua khe hở, thấy được bên trong Thiên Vương Điện một mảnh tĩnh mịch, bốn pho Thiên Vương kia trợn mắt dữ tợn, trong đêm tối này, nhìn qua khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Thiên Vương Điện này kỳ thật không tính lớn, chủ yếu là vì cung phụng Tứ Đại Thien Vương, lúc này trong điện một mảnh quạnh quẽ, chỉ có mấy ánh nến nhảy lên, như ma trơi, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Tuy nhiên trong điện lại nhìn không thấy dấu vết con người, Sở Hoan nhíu mày, trầm giọng nói:

- Không phải ngươi nói trong điện có người sao? Ân chủ ở nơi nào?

Nàng bất đắc dĩ nói:

- Bên trong... bên trong còn có cơ quan, muốn tìm được ân chủ, trước phải khởi động cơ quan... !

- Cơ quan?

- Đúng!

Dao găm của Sở Hoan lúc này dám phía sau đầu nữ ni, bất cứ lúc nào đều có thể đâm vào gáy nữ ni, nữ ni này hoảng sợ trong lòng, không dám giấu diếm:

- Chỉ là cửa điện đã đóng, ngươi không vào được, phải đi vào mở cơ quan trước, xuống đưới phía dưới mới có thể nhìn thấy ân chủ... Biết chuyện này không nhiều lắm, trong am, tính cả trụ trì, chẳng qua bốn người mà thôi, ta... ta vẫn hầu hạ trụ trì, được trụ trì tín nhiệm, cho nên... cho nên cũng biết... !

Sở Hoan hiểu được, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi nói Thiên Vương Điện này nhìn qua là cung phụng Tứ Đại Thiên Vương, nhưng phía dưới còn có huyền cơ khác?

- Phải... phải... !

Nữ ni nói:

- Tĩnh Từ Am này là ân chủ bỏ bạc trùng tu, lúc trùng tu, liền âm thầm xây dựng cải tạo cơ quan ngầm... !

Cảm thấy Sở Hoan không còn sát khí tàn ác vừa rồi, nàng thấp giọng nói:

- Ta... ta mặc kệ ngươi là ai, vẫn... vẫn khuyên ngươi một câu, chuyện này ngươi... không nên nhúng tay vào... !

Sở Hoan ‘ồ’ một tiếng, nhỏ giọng hỏi:

- Vì sao nói như vậy?

Ni cô nói:

- Ân chủ không phải người bình thường, hắn... hắn rất lợi hại, hơn nữa... hơn nữa có rất nhiều thuộc hạ lợi hại, cho dù ngươi tìm được ân chủ, chỉ là... chỉ là... !

Nàng cũng không dám nói tiếp.

- Chỉ là cái gì?

- Chỉ là tự tìm đường chết.

Nữ ni run giọng:

- Ân chủ nổi giận, rất vô tình, ta... ta chính mắt thấy qua hắn giết người... !

Nàng vừa muốn nói ra, liền cảm thấy hơi hối hận, nếu Sở Hoan không hỏi, mình cần gì phải nhiều lời. Chỉ là hiện giờ nàng chỉ hy vọng Sở Hoan biết khó mà lui, buông tha mình, nàng lo lắng nhất Sở Hoan thật sự khống chế mình đi gặp vị ân chủ kia, đến lúc đó nếu chọc giận vị ân chủ kia, chỉ sợ sẽ liên lụy tới mình.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Ngươi từng thấy hắn giết người? Giết ai?

Nữ ni không dám nói, lắc đầu.

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Ngươi nên biết, ta cũng không phải kẻ thương hương tiếc ngọc!

Nữ ni căng thẳng trong lòng, bất đắc dĩ nói:

- Ân chủ... lần trước ân chủ luyện đỉnh, nhân đỉnh không nghe lời, làm thương ân chủ, bị.. bị ân chủ vặn gãy cổ... lúc ấy ta ở bên cạnh... ta khuyên ngươi vẫn nhanh chóng rời khỏi, chuyện đêm nay, ta coi như chưa xảy ra, ai cũng sẽ không biết... !

- Nhân đỉnh?

Sở Hoan vừa nghe từ này, liền cảm thấy không phải thứ tốt, lúc này một trận gió đêm thổi tới, Sở Hoan biết không thể đứng lâu trước cửa này, tay ôm lấy cổ nữ ni, dùng tay bóp chặt, mà tay kia thì cầm lấy dao găm, cắm vào qua khe cửa.

Với hắn mà nói, muốn mở chốt từ bên trong, thật sự không phải chuyện khó.

Khí lực cánh tay của hắn rất lớn, chỉ sợ nữ ni này hô ra tiếng. Nữ ni kia bị bóp cổ, chỉ cảm thấy hô hấp không được, khuôn mặt vốn trắng nõn lập tức đỏ bừng lên.

Chốt bên trong cửa điện bị đẩy ra nhẹ nhàng và khéo léo, lúc này Sở Hoan mới buông cánh tay, lại đưa nữ ni kia tới trước người, lệnh nữ ni nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Nữ ni nào dám không theo, nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong một mảnh im ắng, không hề có động tĩnh.

Vào trong điện, Sở Hoan đóng cửa lại, chỉ khép hờ, cũng không có cài then.

Tứ Đại Thiên Vương đều trợn mắt lên, khí phách dữ tợn, dường như đều hưng hăng trừng mắt với Sở Hoan vị khách không mời mà đến này. Sở Hoan liếc nhìn Tứ Đại Thiên Vương, âm thầm đề phòng, chẳng qua thân ở chỗ quỷ dị này, đều cảm thấy trên người hơi không được tự nhiên.

Hắn không biết Tố Nương có thật ở trong này hay không, trong lòng quả thật vô cùng lo lắng.

- Cơ quan ở nơi nào?

Sở Hoan nhẹ giọng hỏi.

Nữ ni nâng tay, chỉ chỉ tượng Thiên Vương, giọng nói càng thấp:

- Ở... ở phía sau!

Sở Hoan lập tức cẩn thận khống chế nữ ni lách tới sau tượng Thiên Vương, mặt sau trống trơn, phía sau thạch đàn Tứ Đại Thiên Vương ngồi là một vách đá cao, vách đá bằng phẳng bóng loáng, nhìn không ra có gì đặc biệt.

Sở Hoan cũng hiểu được, càng không có dấu vết, trái lại càng kỳ quái, cũng không hỏi nhiều, chỉ dùng dao găm chỉ chỉ phía trước. Nữ ni bị buộc bất đắc dĩ, tiến lên, nhìn mọi nơi, đột nhiên vươn một bàn tay, sờ soạn một phen trên vách tường bóng loáng, rốt cuộc dừng lại, sau đó bàn tay dùng sức hơi ma sát ở chỗ đó, chợt nghe một tiếng ‘cạch’ vang lên, không ngờ vách đá bóng loáng có một chỗ chậm rãi tách ra, tiếng động không lớn, chỉ khoảng khắc, liền xuất hiện một khe hở có thể chưa một người.

Lúc này nữ ni mới nhẹ giọng cầu xin:

- Ân chủ hẳn là ở phía dưới, cái khác ta cũng... ta cũng không biết, ngươi... ngươi để cho ta đi!

Sở Hoan hơi trầm ngâm, đánh mạnh một chương phía sau đầu nữ ni kia, mắt nữ ni trợn trắng, thân thể mềm nhũn ngã ra sau, dựa trên người Sở Hoan, lập tức tê liệt xuống, hôn mê bất tỉnh.

Sở Hoan biết lực đạo một chưởng của mình, một lát nữ ni này tuyệt đối không tỉnh lại được.

Hắn hít sâu một hơi, nắm chặt dao găm trong tay, lúc này mới lắc mình tiến vào trong khe hở. Tiến vào bên trong, trước mắt một mảnh tối đen, hắn biết nếu có người đi xuống dưới, chỉ sợ sẽ giơ cây đuốc, nhưng mình lại không thể như thế.

Trong bóng tối, Sở Hoan không lập tức bước đi, mà để ánh mắt hơi thích ứng trong bóng đêm một chút, lúc này mới nhẹ nhàng tiến về phía trước. Phía trước là từng bậc thang đá xuống dưới, Sở Hoan bước chân nhẹ nhàng, đi xuống bước nào, gần như không phát ra một chút âm thanh.

Hắn lần mò tường đá bên cạnh, xuống phía dưới theo thang đá xoay quanh, gần trăm bậc thang, mới cảm giác được phía trước hơi rộng mở, cũng biết hầm ngầm này thật đúng là rất sâu.

Dán vách tường đi về phía trước, mơ hồ phát hiện phía trước xuất hiện ánh lửa, toàn bộ tinh thần Sở Hoan đề phòng, từng bước tiến về phía trước, ánh mắt bốn phương, tai nghe tám hướng, xâm nhập hang hổ, ngay cả kẻ tài cao gan lớn, cũng không thể không cẩn thận.

Trong đường đá ngầm, vách tường hai bên đều vô cùng bóng loáng, cách mười bước, trên vách lại có ngọn đèn, ngọn đèn thiêu đốt, chiếu rọi đường đá rất rõ ràng.

Sở Hoan đồng thời phát hiện, dưới mỗi ngọn đèn, không ngờ có một cửa đá vô cùng rõ ràng, cửa đá không lớn, cũng không cao, hơn nữa đều đóng chặt, nhưng mỗi cửa đá đều có một miếng sắt hình vuông. Sở Hoan dừng lại cạnh một cánh cửa, do dự một phen, đầu tiên lấy dao găm trong tay gõ gõ miếng sắt, cũng không thấy khác thường, nghĩ tới không phải cơ quan, giơ tay sờ một miếng sắt, lập tức phát hiện không ngờ miếng sắt này có thể trượt, sau khi trợt ra sau, không ngờ trên cửa xuất hiện một lỗ hổng hình vuông, dường như có thể quan sát bên trong từ lỗ hổng này.

Hắn xuyên qua lỗ hổng hình vuông nhìn vào bên trong, bên trong một mảnh tối đen, cũng không thấy rõ ràng lắm.

Hắn nghi hoặc trong lòng, đúng lúc này, thính lực rất tốt của hắn mơ hồ nghe được trước mặt cách đó không xa truyền đến một trận cười, tiếng cười kia hơi phóng đãng, hiển nhiên là tiếng cười dâm đãng của nữ nhân.