Trà Môn Khuê Tú

Chương 134: Cho nàng một cái giao đãi




Có điều Mã chưởng quầy cũng biết Tô Ngọc Uyển bị nông dân trồng chè trên núi Tùng La chơi một vố, phải dựa vào tiền bồi thường hợp đồng để vượt qua cửa ải khó khăn, khiến nhị thúc của nàng trộm gà không được còn bị mất nắm gạo. Nàng bị rắn cắn một lần sợ dây thừng mười năm, cho nên mới phải dùng tới biện pháp này để phòng ngừa cũng là điều dễ hiểu. Bởi vậy cho nên mặc dù hắn không tán đồng cũng không có ra mặt phản đối quyết định này của Tô Ngọc Uyển.

Bây giờ Tô Ngọc Uyển nhắc tới chuyện này, Mã chưởng quầy lại càng thêm xấu hổ vì suy nghĩ nông cạn trong lòng của mình lúc trước.

“Vẫn là cô nương nhìn xa trông rộng, để thôn dân ký hiệp ước trước, nếu không chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể chịu thiệt.” Nghĩ tới đây, tâm tình buồn bực lúc nãy của Mã chưởng quầy cũng tan đi ít nhiều.

Mặc dù không thuê được nhân công thì việc khai khẩn vườn trà sẽ bị kéo dài vô thời hạn, nhưng mà có thể khiến cho Hoàng Hoài An xuất ra thật nhiều ngân lượng để bồi thường hợp đồng thì vẫn rất vui sướng. Huống hồ tổn thất của Tô gia cũng không lớn, ngược lại còn có thể mua thêm một ngọn núi khác nữa.

“Hơn nữa tổn thất từ những công thợ đó cũng không lớn.” Tô Ngọc Uyển nói tiếp, “Trước đây vì muốn mua vườn trà chúng ta cũng đã đi qua không ít nơi phụ cận, có những nơi còn nghèo hơn cả thô Quế Lâm nữa có phải không? Cho dù chúng ta có thuê nhân công ở đó với giá rẻ hơn ở đây thì bọn họ cũng sẽ vui vẻ tới đây để làm việc. Còn chỗ ăn ở của bọn họ cũng không khó giải quyết, chỉ cần để bọn họ dùng một ngày để dựng lều tranh đơn giản là xong. Bây giờ đang là mùa hè, không cần phải làm quá mức kiên cố làm gì, chỉ cần có thể che gió che mưa là được rồi. Chuyện ăn uống thì lại càng đơn giản, cứ thuê thêm mấy phụ nhân trong thôn xóm bọn họ, tốt nhất là thuê luôn mấy cắp vợ chồng tới đây, để những phụ nhân đó chăm lo việc bếp núc, sau khi đã ổn định là có thể làm việc, tới lúc đó sẽ càng thuận tiện hơn so với trước kia.”

Thôn dân trong thôn Quế Lâm đều tự mình về nhà ăn cơm, có mấy người bởi vì quá nghèo, cơm canh không đủ thì chỉ làm được nửa buổi đã không còn sức lực nữa. Hơn nữa đi qua đi lại như vậy cũng mất rất nhiều thời gian. Bây giờ ăn cơm tập trung, mặc dù Tô gia sẽ phải tốn thêm tiền thức ăn, nhưng mà có thể giảm bớt tiền công xuống, lại rút ngắn thời gian khai hoang thì cũng không thiệt đi đâu.

Mã chưởng quầy nghe xong thì vô cùng cao hứng, liên tục khen Tô Ngọc Uyển: “Ý kiến này rất hay. Lần này Hoàng Hoài An phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi. Ha ha…”

Tô Ngọc Uyển cũng nhoẻn miệng cười. Mã chưởng quầy đã một bó tuổi rồi mà lại cứ như trẻ con, thấy người ta nuốt không trôi liền cười vui vẻ như vậy.

“Bây giờ Lý Tân Thành cũng đã tới rồi, lão cứ giao hết mấy chuyện vặt vãnh cho hắn làm đi, lão nhân gia ngài chỉ cần làm người trấn ải là được rồi, không cần phải ôm hết việc vào mình nữa đâu.” Tô Ngọc Uyển dặn dò.

“Ai, có hắn rồi ta liền rảnh rỗi, lúc trước bận rộn quen rồi, bây giờ nhàn rỗi, ăn không ngồi rồi cả ngày ta có chút không quen.” Mã chưởng quầy tới đây thực ra cũng không phải chỉ vì chuyện của Hoàng Hoài An. Hắn là người từng trải, chỉ có chút chuyện này thì vẫn có thể tự mình tìm ra cách giải quyết được, đến lúc đưa ra quyết sách giải quyết vấn đề thì để Tô Ngọc Uyển thông qua là xong. Hôm nay cố tình đi một chuyến tới chẳng qua là muốn tiện thể hỏi Tô Ngọc Uyển xem có chuyện gì cho hắn làm không thôi.

“Yên tâm, chắc cũng không lâu nữa là lão sẽ có việc để làm rồi.” Tô Ngọc Uyển cười nói.

…………………………………………..

Lúc này ở Thẩm gia, Thẩm Nguyên Gia đang ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt hơi khép, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Nhan An Lan ngồi phía đối diện, không đọc sách mà bưng một chén trà chậm rãi thưởng thức, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, tựa hồ cây ngọc lan trong viện hôm nay bỗng dưng trở nên mê người vậy.

Không lâu sau đã thấy Mã Bưu vội vàng chạy vào, bước nhanh lên cầu thang rồi đến trước cửa phòng, chắp tay hành lễ: “Công tử.”

Tinh thần Thẩm Nguyên Gia run lên, ngồi thẳng người nhìn chằm chằm Mã Bưu định hỏi gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống, ho nhẹ một tiếng nói: “Vào đi.”

Nhan An Lan cũng đặt chén trà xuống, ngồi thẳng dậy.

Mã Bưu vào cửa xong lại hành lễ với hai người thêm lần nữa. Thẩm Nguyên Gia không kiên nhẫn nói: “Được rồi, mau nói đi, tra được cái gì rồi?”

“Vâng.” Mã Bưu theo Thẩm Nguyên Gia lâu như vậy, tự nhiên cũng biết công tử nhà mình quan tâm cái gì, bèn nói ngay: “Tiểu nhân đã điều tra xong. Lúc nhị cô nương Trần gia và Tô cô nương đến Hình gia làm khách, Trần nhị cô nương trước mặt mọi người đã buông lời ác ý, muốn hạ mặt mũi của Tô cô nương, nói nàng chỉ là bà con thân thích xa, phụ thân mất rồi nên đành phải đến cậy nhờ Trần gia. Sau đó lại làm bộ… Khụ.”

Hắn nói tới đây thì hơi đỏ mặt, không biết phải nói chuyện của Trần Hân Nhi với hai vị công tử còn chưa thanh thân này như thế nào cho phải.

Thấy thần sắc của Mã Bưu không được tự nhiên, Thẩm Nguyên Gia cũng đoán chuyện này chắc là có liên quan đến chuyện riêng của mấy cô nương nên khoát tay nói, “Nói điểm mấu chốt thôi.”

“Vâng.” Mã Bưu thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp, “Nàng giả vờ thân mình không thoải mái, để Tô cô nương bồi nàng đi thay y phục. Nửa đường lại tìm cớ tách nha hoàn Hình gia ra, sau đó mang theo Tô cô nương đi về phía tiền viện Hình gia, rồi gặp mấy người công tử. Tiểu nhân hỏi thăm tùy tùng Hình An của Hình công tử thì được biết, lúc Hình công tử nghe được tiếng động chạy tới thì Trần nhị cô nương đang muốn đẩy Tô cô nương xuống hồ nước…”

“Cái gì?” Thẩm Nguyên Gia cả kinh, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

“Đúng là Hình An đã nói như vậy với tiểu nhân.”

Thẩm Nguyên Gia vừa tức vừa sợ, theo bản năng quay đầu liếc Nhan An Lan một cái, thấy Nhan An Lan cũng đang trầm mặt, trong mắt lóe lên lạnh lẽo thì biết Nhan An Lan cũng nổi giận rồi, hắn hơi căng thẳng, quay đầu lại nhìn Mã Bưu, lại không biết phải nói gì mới tốt.

Mặc dù Trần Hân Nhi là biểu muội của hắn, nhưng từ trước đến giờ hai người cũng không có tiếp xúc gì, trong ấn tượng của hắn, vị biểu muội này vẫn luôn ương ngạnh, thường ngầm khi dễ Trần Mật Nhi. Bởi vậy hắn cũng không có ấn tượng tốt. Lúc nhìn thấy nàng ở Hình phủ, hắn cũng không nhớ tới thân phận biểu muội này cuả nàng. Cho nên nghe thấy nàng hại Tô Ngọc Uyển thì phản ứng đầu tiên chính là vô cùng tức giận, chỉ hận không thể đem Trần Hân Nhi bắt lại đánh cho một trận.

Nhưng bây giờ nhìn thấy sắc mặt của Nhan An Lan, lửa giận của hắn lại giống như bị tạt cho một gáo nước lạnh, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nhan An Lan là thế tử phủ Vĩnh An hầu, là thư đồng của Đại hoàng tử. Trần Minh Sinh mặc dù là thông phán của phủ nha, nhưng với Nhan An Lan mà nói, muốn thăng hay hàng cũng chỉ cần một câu nói là xong. Tuy Thẩm Nguyên Gia và Nhan An Lan cũng có thể coi là huynh đệ, tình như thủ túc, nhưng nếu nghiêm túc mà nói thì hắn chẳng qua cũng chỉ là nô tài dưới trướng của thế tử gia mà thôi.

Nếu Trần gia bởi vì Trần Hân Nhi hãm hại Tô Ngọc Uyển mà chọc giận Nhan An Lan, ngoại tổ phụ của hắn chỉ e…

Nghĩ tới đây thì sự phẫn nộ vì Tô Ngọc Uyển bị ám toán đã dần dần bị lo lắng áp chế.

“Công tử…” Hắn muốn giải thích cho Trần Hân Nhi vài câu, nhưng lời đã ra đến miệng lại không thể xuất khẩu.

Nhan An Lan liếc hắn.

“Ta, ta sẽ nói chuyện này cho ngoại tổ phụ biết.” Hắn lắp bắp nói.

Đây chính là biện pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra. Hắn biết ngoại tổ mẫu và đại cữu mẫu rất cưng chiều Trần Hân Nhi, nếu không tính tình nàng ta cũng không đến mức như vậy. Hắn là ngoại chất tử (Cháu trai của ông bà ngoại) chạy đến trước mặt đại cữu mẫu nói chuyện cũng không thích hợp. Chỉ có thể mượn danh Nhan An Lan nói chuyện này với ngoại tổ phụ, Trần Hân Nhi nhất định sẽ bị giáo huấn nghiêm khắc, cũng xem như có thể cho Tô Ngọc Uyển một cái giao đãi.