Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1203: Bảo tàng thần tháp (2)




“Lần này gặp, người khác đều sẽ thay đổi khí tức, dung mạo, tận lực không bại lộ thân phận chân thật. Nếu không sau chuyện... tin tức đạt được bảo tàng truyền ra, sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái.” Thiên Kiếm tông chủ đưa tin nói, “Đợi sau lần này, ta nếu thành công nhận được chút bảo tàng, ta cũng sẽ ở Thuần Ngự thành thời gian dài, nhiều nhất phái hóa thân về Thiên Kiếm sơn, ngươi cũng nên cẩn thận chút, đừng bại lộ thân phận.”

“Thiên kiếm huynh chớ trách, bộ dáng ta hiện nay, đã là ta thay đổi khí tức với bộ dáng, dù sao lúc trước nhúng tay chuyện ngươi cùng Hỏa Diễm cốc chủ, ta cũng không có mười phần nắm chắc, ta cũng không muốn thất bại, còn chọc Hỏa Diễm cốc chủ đại địch này.” Đông Bá Tuyết Ưng đưa tin nói.

Giờ phút này, một thân áo bào vàng Thiên Kiếm tông chủ nhất thời có chút ngạc nhiên.

Gã này được...

Phi Tuyết này, thì ra vốn không phải bộ dáng chân thật.

“Vị thứ tư đến rồi.” Trong phòng, ba vị đều ngồi, trừ Thiên Kiếm tông chủ một thân áo bào vàng, còn có một bóng người mặc áo bào đen toàn thân tràn ngập sương mù đen nhàn nhạt, nam nữ cũng khó phân biệt. Vị thứ ba thì là đại hán thân thể cường tráng đôi tay đặc biệt to, chân hắn coi như to bình thường, nhưng đôi tay so với chân còn to hơn, tản ra khí tức hung lệ.

“Ngồi.” Nam tử cường tráng này nói, “Chúng ta chờ một vị cuối cùng.”

“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng chưa bắt chuyện, trực tiếp chọn một vị trí ngồi xuống.

Bốn cái bóng người ở trong đại sảnh lại một mảng yên tĩnh, bởi vì mọi người đều rõ, chỉ là vì lợi dụng trâm vàng của nhau mới tụ tập. Hơn nữa chờ sau khi tiến vào bảo tàng, đến lúc đó bọn họ ngược lại là đối thủ cạnh tranh, chuyện vì bảo tàng tự giết lẫn nhau... Ở trong truyền thuyết là thường xuyên xảy ra, cho nên mọi người đều bảo trì cảnh giác, ngay cả thân phận cũng không muốn bại lộ.

Chỉ một lát sau.

Một bóng người cuối cùng xuất hiện, là một nữ tử áo bào tro rộng thùng thình, nữ tử này bày ra dung mạo tầm thường, nhưng một đôi mắt lại có lực áp bách vô hình.

“Ừm?” Đông Bá Tuyết Ưng thông qua ánh mắt đối phương, trong lòng không khỏi mơ hồ chấn động, “Tâm linh tầng thứ ba?”

Tâm linh chia ra ba tầng lớn.

Vũ trụ quê hương tuy cũng xuất hiện một ít Hư Không Thần, nhưng đến nay cũng chỉ có Kiếm Chủ và Ma Tổ đạt tới tâm linh tầng thứ ba. Đông Bá Tuyết Ưng tuy ngộ tính cực cao, nhưng tới thánh địa Thái Hư thiên cung, chuyện trải qua chung quy quá ít, phần lớn thời điểm đều là bế quan tiềm tu, tâm hồn quả thực chưa có đột phá gì lớn.

Như Ma Tổ và Kiếm Chủ, năm đó hai người là địch, lúc đầu Ma Tổ mạnh hơn, về sau thực lực Kiếm Chủ càng thêm cao thâm, thậm chí hoàn toàn vượt qua Ma Tổ! Ma Tổ một lòng lấy Kiếm Chủ là địch, cuối cùng tâm cảnh cũng đột phá.

Hai người bọn họ tốt xấu là cạnh tranh lẫn nhau, Đông Bá Tuyết Ưng so với hai người bọn họ lịch luyện ít hơn nhiều.

“Nữ tử này đạt tới tâm linh tầng thứ ba, thế mà cũng không thu liễm? Là có được sự tự tin tuyệt đối sao?” Đông Bá Tuyết Ưng thầm giật mình. Nếu đối phương cố ý thu liễm, mình cũng căn bản không phát hiện được ý chí đối phương đáng sợ như thế.

“Được rồi, đều đến đông đủ rồi.” Nam tử cường tráng đứng dậy, hắn chỉ liếc nữ tử áo bào tro rộng thùng thình đến cuối cùng một cái, cũng không phải quá để ý.

Bởi vì cảnh giới tâm linh cao.

Cũng không có nghĩa là thực lực nhất định cũng rất cao, có một số hệ thống tu hành tương đối coi trọng tâm linh, ví dụ như vu, quy tắc ảo diệu, đối với tâm linh coi như coi trọng. Có một số lại rất không coi trọng, ví dụ như hệ thống loại cắn nuốt, loại huyết mạch vân vân...

“Trong động thiên bảo vật các vị đều không mang bất cứ sinh linh nào chứ?” Nam tử cường tráng trầm giọng nói, thanh âm cũng mang theo tính áp bách, “Pháp trận truyền tống trâm vàng chỉ có thể đưa năm vị sinh mệnh, một khi trong động thiên bảo vật của chúng ta mang theo sinh linh khác, truyền tống chỉ có thể thất bại.”

“Không có.”

“Đương nhiên không mang theo.”

“Điểm ấy đều biết.”

Mỗi người đều đáp.

Thiên Kiếm tông chủ áo bào vàng nói: “Vẫn là lấy ra trâm vàng đi.”

“Ừm.” Mỗi người ở đây không có do dự, khẽ lật tay, trong tay năm vị đều xuất hiện một cây trâm vàng, điều này cũng khiến mỗi người ở đây thả lỏng trong lòng. Tuy nói bọn họ hầu như đều là liên hệ một tuyến lẫn nhau, đều mơ hồ xác nhận, nhưng chưa tận mắt thấy vẫn lo có gì sai sót.

“Kích phát.”

Năm vị đều lập tức thao túng Hư Không Thần lực kích phát trâm vàng trong tay.

Ông! Ông! Ông! Ông! Ông!

Năm cây trâm vàng sau khi bị kích phát, nhất thời mặt ngoài trâm vàng hiện lên hoa văn màu vàng huyền diệu như ẩn như hiện, Đông Bá Tuyết Ưng chỉ cảm thấy trâm vàng trong tay không chịu mình khống chế nữa, một luồng không gian uy năng kinh khủng làm trâm vàng mạnh mẽ giãy thoát mà đi. Năm cây trâm vàng tất cả đều bay lên, lúc bay đến giữa không trung đại sảnh, hoa văn màu vàng của chúng nó trực tiếp hình thành một pháp trận không gian khủng bố.

Soạt ~~~~

Không gian giờ phút này tựa như dòng nước, Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác thân thể phi thường thoải mái xuyên qua không gian như nước chảy, đợi tràng cảnh trước mắt rõ rệt, thì đã đến một nơi khác.

Nơi này cách Thuần Ngự thành đã phi thường xa xôi.

Năm cái bóng người đám Đông Bá Tuyết Ưng đều đứng ở trên một bãi đá, ở phía sau bọn họ vài dặm là một mảng trắng xoá, không gian cũng mơ hồ vặn vẹo.

Mà xa xa phía trước lại có một tòa tháp cao nguy nga màu vàng!

“Bảo tàng thần tháp.” Nam tử cường tráng cánh tay cực to kia nhịn không được kích động nói.

“Là bảo tàng thần tháp, rốt cuộc đến rồi.” Bóng người mơ hồ bao phủ ở dưới sương mù đen cũng mở miệng, thanh âm hắn có chút chói tai.

Đôi mắt Đông Bá Tuyết Ưng cũng tỏa sáng nhìn tòa thần tháp nguy nga cao gần như nghìn trượng kia.

Bảo tàng thần tháp!

Lúc trước Vũ Trụ Thần ‘Cửu Vân đế quân’ trước khi chết, để lại mười sáu tòa bảo tàng, chính là mười sáu tòa bảo tàng thần tháp!

Bảo tàng thần tháp giấu ở trong không gian đặc thù khu vực khác nhau của Cửu Vân đại lục, lấy thực lực Cửu Vân đế quân, nơi hắn toàn lực ứng phó bố trí, ngay cả Vũ Trụ Thần khác cũng tìm không thấy. Hủy diệt toàn bộ Cửu Vân đại lục cũng vô dụng, bởi vì mười sáu tòa bảo tàng thần tháp này... không ở trong thế giới bình thường của Cửu Vân đại lục.

Đây là không gian trắng xoá phạm vi mấy chục dặm, trung ương không gian chính là thần tháp.

Trong đầu Đông Bá Tuyết Ưng nhanh chóng hiện lên tình báo.

Muốn rời khỏi?

Có hai loại phương pháp, một loại là trực tiếp hướng cuối trắng xoá xa xa bay đi, trực tiếp chạm không gian trắng xoá vặn vẹo kia, sẽ bị dịch chuyển đến trong thế giới bình thường của Cửu Vân đại lục.

Một loại phương pháp khác, chính là nán lại ở trong không gian này ba ngày, hết ba ngày, mặc dù không muốn đi, cũng sẽ bị mạnh mẽ dịch chuyển ra ngoài.